" Em biết là cô ta sẽ không chấp nhận chia tay hòa bình mà. Em không bất ngờ lắm."_cô thản nhiên nói.
" Đứa bé là con của anh. Hôm nay anh vừa nhận kết quả kiểm tra."
Tim cô bỗng nhiên hẫng mất một nhịp. Điều cô lo sợ nhất vẫn là sự thật. Cô ngồi xuống đầu giường, không nói gì chỉ im lặng.
" Vậy bây giờ anh định làm gì tiếp theo?"_cô hỏi.
" Anh biết anh nhân nhượng sẽ khiến em cảm thấy thiệt thòi. Nhưng mà thật sự anh không còn cách nào khác. Ban đầu anh không chắc chắn nó là con của mình, nhưng khi biết được sự thật rồi. Anh chỉ muốn bảo vệ nó, anh không yêu Kim Nguyên, nhưng anh muốn bảo vệ con."
Anh tham lam đến như vậy sao? Không một ai có thể có được cả hai thứ, nếu anh tiếp tục nhu nhược không thể đưa ra được sự lựa chọn. Vậy thì ngay cả đứa bé và Tiểu Thư, anh đều không giữ được.
" Cho nên anh nói với em những lời này, là muốn em tiếp tục nhẫn nhịn, sống như thế này cho đến khi cô ta sinh con sao?"
" Anh biết em sẽ rất thiệt thòi, nhưng anh không muốn mất em, cũng không muốn mất con."
" Vậy anh có biết…"_cô nhất thời kích động muốn nói ra chuyện mình đang mang thai.
Anh ngồi khụy xuống, nắm lấy cô tỏ vẻ nài nỉ, cô chỉ thở dài một cái song không nói thêm gì nữa.
" Anh xin lỗi. Mọi chuyện đều do anh hành động không suy nghĩ, là anh có lỗi với em."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3551280/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.