" Được rồi. Anh không nói nữa, em đừng kích động."
Huỳnh Thiên Minh không đưa cô đi ăn nữa, mà chở cô thẳng về nhà, không khí im lặng đến bất thường. Kim Nguyên ngồi tựa đầu vào ghế, nhưng nước mắt cứ trào ra. Cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân, uất hận. Ngay cả đứa bé trong bụng cũng không thể giữ được ví trí của cô trong tim anh.
Đến nơi.
" Về đến nhà rồi."_anh nói.
Cô thất thần quẹt nước mắt sang một bên, mở cửa đi vào nhà mà không một lời chào tạm biệt anh.
Huỳnh Thiên Minh cũng rất lo lắng, nhưng anh không vào nhà cùng cô được, chỉ có thể ngồi đó quan sát đến khi cô vào trong. Anh bèn lấy điện thoại nhắn cho cô một tin nhắn muốn an ủi cô, anh không muốn tâm trạng cô thất thường sẽ làm tổn hại tới đứa bé.
" Vào nhà nghĩ ngơi sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều."_nội dung tin nhắn.
Vừa về đến nhà mẹ Kim Nguyên đã ngồi chờ cô ở sảnh, thấy con gái thất thần mặt quệt nước mắt liền không khỏi lo lắng.
" Con làm sao vậy? Lại cãi nhau với nó à?"
" Mẹ ơi. Anh ấy muốn chia tay con, anh ấy không yêu con nữa. Con phải làm sao đây?"
" Mẹ vừa nhìn đã biết trái tim nó không còn ở chỗ con nữa mà. Hay là con với nó chấm dứt đi, con gái của mẹ trẻ đẹp như vậy. Không cần loại người đó."
Cô ta ôm chầm lấy mẹ mà khóc nấc lên như một đứa trẻ, không cam lòng mà, nhường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3536935/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.