Cô ta đúng là biết đánh vào tâm lý người khác. Cô tiện tay lấy quyển sách trên bàn giả vờ lật xem vài trang. Thật ra cô vẫn quan tâm đến biểu hiện của anh hơn, chỉ là đang giả vờ như không quan tâm.
" Không phải là không tin. Ngày mai em chỉ cần đến bệnh viện cùng anh là được."
" Được. Em sẽ đi với anh. Em sẽ chứng minh cho anh thấy, tất cả những gì em nói đều là sự thật. Tình cảm của em từ trước đến nay duy nhất chỉ có một mình anh."
" Ừm. Không còn gì nữa thì nghĩ ngơi sớm đi."_anh vội tắt máy.
Huỳnh Thiên Minh bỏ điện thoại ở đầu bàn rồi thuận tay tắt luôn đèn ngủ, anh là không thấy cô đang đọc sách hay muốn cố tình làm vậy?
" Anh biết em không đọc sách. Mau ngủ sớm đi. Đừng thức khuya quá, sức khỏe của em dạo này đã không tốt rồi. Nên chú ý chăm sóc bản thân nhiều hơn."
Cô bỏ quyển sách qua một bên, mà trở người quay lưng về phía anh. Cảm giác hai người chung một giường, nhưng lại đối đầu với nhau thật khó chịu. Anh xoay qua muốn ôm cô vào lòng, nhưng chỉ có thể lẳng lặng mà ngắm nhìn chứ không dám, là anh đã có lỗi trước nên cũng không thể trách cô lạnh lùng.
…
Sáng hôm sau…
Anh cho Tông Trạch đến đón cô tới công ty, còn mình thì lái xe riêng để đón Kim Nguyên đến bệnh viện. Huỳnh Thiên Minh muốn có con như vậy, nhưng lần này anh hi vọng đứa bé đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3507319/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.