" Chúng ta có thể đừng nói những lời tổn thương nhau được không?"_anh hỏi cô.
" Vậy thì anh xuống khỏi người em đi."
Huỳnh Thiên Minh cũng không còn hứng thú nữa, anh liền ngồi dậy, cô vội nhanh chóng thoát khỏi đó.
" Tối nay anh ngủ ở giường, em ở sofa."_cô nói rồi gom đồ qua đó.
Anh nắm tay kéo cô lại, không cho cô rời khỏi giường.
" Phải đi đến bước này sao? Em ngủ trên giường đi, không cần phải đi đâu hết."
" Em đã nói rồi. Chúng ta không thể quay lại như trước kia được nữa."
Nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu buông cô ra, anh kéo cô lên giường lại rồi đắp chăn cho cô, muốn ép buộc cô phải ngủ ở đó.
" Anh đừng có như vậy nữa."
" Chúng ta đang ở nhà mẹ. Nếu mẹ thấy chúng ta ngủ riêng thì sẽ nghĩ như thế nào. Em giận anh cũng được, nhưng chúng ta vẫn là vợ chồng."
" Huỳnh Thiên Minh. Anh làm chuyện có lỗi với em, lại bắt em phải yêu anh như trước đây sao? Anh ích kĩ quá vậy?"
Anh lắc đầu, song vẫn ngồi ở đầu giường. Từ hôm anh lỡ nói ra chuyện Kim Nguyên có thai đến nay, không ngày nào là hai người họ không cãi nhau hết. Anh đã cố gắng rất nhiều để hàn gắn, để mong cô chịu thông cảm, nhưng không mấy hữu ích.
Hóa ra người con gái bị mất niềm tin đều sẽ trở nên như vậy, rất khó mà làm cho cô ấy yên tâm. Anh chắc chắn sẽ không quay lại với Kim Nguyên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3506648/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.