Hai người tắt đèn chuẩn bị vào giấc ngủ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
" Thiên Minh. Bà vào nhé."
Huỳnh Thiên chạy từ bên giường qua sofa sọc thẳng bế cô lên giường. Cô còn đang mơ mơ màng màng chưa biết chuyện gì đang diễn ra.
" Anh làm gì vậy?"_cô hỏi.
" Nằm im."
Hắn ta còn đắp chăn cho cô, giống như đang ngủ thật vậy. Hắn cũng trèo lên giường giả bộ ôm lấy cô. Cô trố mắt nhìn hắn khó hiểu.
" Bà vào không đúng lúc rồi. Hai cháu ngủ rồi à?"_bà hỏi.
Cảnh tượng trước mắt bà lúc này là Huỳnh Thiên Minh đang ôm eo cô. Bà cứ nghĩ mình đang phá giấc ngủ ngon của cháu mất rồi.
" Chưa ạ. Bọn cháu là đang vừa nằm tâm sự."_Huỳnh Thiên Minh đáp.
" Bà thấy trời trở lại, sợ một cái chăn không đủ ấm, nên bà mang thêm một cái chăn qua."
" Không cần đâu bà ạ, trời cũng không lạnh lắm đâu ạ"_cô nói.
" Đúng rồi. Bọn cháu có hai người. Thân nhiệt phát ra cũng vừa đủ ấm. Bà yên tâm không cảm lạnh được đâu ạ. Nhưng mà có thêm một cái chăn cũng tốt."_anh ta lại nói.
Hắn là đang nghĩ hai người ôm nhau nên sẽ ấm áp, nhưng mà cô ngủ ở sofa, hắn trên giường, làm sao có chuyện đó được.
" Mai là hai cháu về lại rồi. Thật ra bà là qua để nói chuyện với hai cháu một lúc nữa."
Người già là như vậy đấy, họ có rất nhiều tâm tư muốn giải bày. Huỳnh Thiên Minh lại là cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3398092/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.