Tô Nguyệt Đình bị Võ Hạ Uyên chọc cười, cô ấy cất giấu bí mật này đã mà cô cũng không phải người có thể giấu chuyện trong lòng, bị nhiều người nhìn như vậy, luôn có thể thấy được bản chất của đồ vật. Tô Nguyệt Đình thật ra rất sợ hãi bị người khác đồng tình hoặc nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, cô còn trẻ như vậy, chưa kết hôn đã có con, nói thế nào cũng rất khó nghe.
Cũng may Võ Hạ Uyên không có bất kỳ ý xem thường nào, cô ấy thậm chí còn cỗ vũ mình sinh đứa bé, Tô Nguyệt Đình cảm thấy như mình đang ở đêm đen tối tăm bắt được ánh sáng, trong lòng cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
“Ngày mai là cuối tuần không phải lên lớp yoga, chủ nhật rảnh tôi sẽ tới thăm cô.”
“Có nhớ địa chỉ chưa?” Tô Nguyệt Đình rất mong chờ.
ố ba trăm ba chín đường Hoàng Diệu, nhớ Tô Nguyệt Đình cười: “Hạ Uyên thật thông minh, không giống tôi, từ nhỏ cho dù cố gắng thì các phương diện cũng chỉ ở mức trung, khiến cho cả nhà cũng sốt ruột”
Một cô gái như ánh nắng ấm áp ngày hè này, Võ Hạ Uyên không biết cô ấy nhận biết về trình độ của mình sai cỡ nào mới có thể kết luận “các phương diện như vậy.”
Xong tiết học, Võ Hạ Uyên nhìn Tô Nguyệt Đình ngồi lên xe về rồi mới yên tâm.
“Ôi trời, đúng là ngưu tâm ngưu mã tầm mã, có vài người cho dù làm thế nào cũng không hòa hợp được với chúng ta” Vẫn là người phụ nữ kia, dùng giọng điệu chua ngoa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694775/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.