“Chị dâu!” Trần Quốc Bảo thấy Võ Hạ Uyên thì hô to.
“Đây!” Võ Hạ Uyên lên tiếng, đưa cho Trần Quốc Bảo một tấm thẻ ngân hàng: “Hoan nghênh trở về, quà lấy may”
Trần Quốc Bảo không chút khách khí nhận lấy: “Mật mã là gì?”
“Sáu số không”
Trần Quốc Bảo cất gọn đi: “Cảm ơn chị dâu, nếu là lì xì của chị dâu chắc sẽ không mỏng, không giống người ta…”
“Hả?” Trương Tấn Phong lườm Trần Quốc Bảo một cái, anh ta lập tức im lặng.
Mặc dù đã luyện thành một thân cứng cáp, nhưng Trần Quốc Bảo vẫn sợ hãi Trương Tấn Phong, từ nhỏ đã sợ rồi.
Hôm này coi như tiệc “gia đình”, chỉ có ba người họ, Trần Quốc Bảo líu ríu nói không ngừng, rất nhiều chuyện còn thổi phồng một chút, nhiệt huyết cùng khí phách mà những người đàn ông kia khiến Võ Hạ Uyên sửng sốt vô cùng.
“Chờ đã” Võ Hạ Uyên ngắt lời Trần Quốc Bảo, chợt nhớ tới một việc quan trọng: “Chị dâu hỏi anh, lâu như vậy, anh cũng ra ngoài, có gặp được cô gái nào mình thích chưa?”
Vẻ mặt của Trần Quốc Bảo không hiểu, mắt khẽ chớp một cái.
Đúng vào lúc này, Võ Hạ Uyên vỗ bàn, kêu lên: “Có!”
Trần Quốc Bảo ngại ngùng cười.
Trương Tấn Phong nhíu mày: “Chưa nghe cậu nói bao giờ”
“Chuyện không rõ ràng mà” Trần Quốc Bảo nói tiếp: “Lại thêm…”
Anh ấy ngừng một chút, không nói thêm gì.
Võ Hạ Uyên nhìn Trương Tấn Phong, anh lắc đầu nhè nhẹ.
E là không thuận lợi thế, nếu Trần Quốc Bảo không muốn nói thì họ cũng sẽ không hỏi nữa.
Ăn cơm xong, Trần Quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ngay-keo-lo/1694776/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.