Chương trước
Chương sau
Võ Hạ Uyên sửng sốt: “Cô gái ngốc, cô tin tưởng người khác nhiều như vậy sao?”
“Tôi tin cô” Ánh mắt của Tô Nguyệt Đình rất trong sáng, có người có thể nhẫn tâm lừa cô ấy sao?”
“Các cô ấy chỉ biết nhiều chuyện, không thể chịu được người khác sống tốt, nhưng mà cô không giống, cô chỉ đơn giản nghe, trước giờ không nói luyên thuyên trước mặt người khác” Tô Nguyệt Đình thấp giọng nói: “Ánh mắt của cô cũng rất trong sáng”
Võ Hạ Uyên che ngực, hai chữ “trong sáng” này cô nhận không nổi, nhưng bị sự dễ thương của Tô Nguyệt Đình làm cho cảm động chết là thật.
Sau đó Võ Hạ Uyên và Tô Nguyệt Đình để lại thông tin liên lạc của nhau, vào buổi tối khi họ trở về, Võ Hạ Uyên lấy ra huân hương được giấu kỹ, còn cho thêm cùng linh tiên, định mang một ít cho Tô Nguyệt Đình.
“Ngủ không ngon à?” Trương Tấn Phong nhìn thấy Võ Hạ Uyên động đến những thứ này thì sợ hãi trong lòng, vội vàng tiến đến hỏi.
“Không, em rất ổn, chỉ là vừa quen cô gái trong lớp yoga, em thích cô ấy lắm, hình như sức khỏe của cô ấy không tốt, ngủ không ngon, dẫn đến việc vận động không thoải mái.” Võ Hạ Uyên trấn an Trương Tấn Phong: “Em đưa cho cô ấy chút huân hương”
“Ừm, có thể thấy được là rất thích”
Võ Hạ Uyên cười ha ha một tiếng, ngày hôm sau đi tập yoga liền đưa đồ cho Tô Nguyệt Đình: “Uống một chút, đảm bảo cô sẽ ngủ ngon.”
“Cảm ơn” Tô Nguyệt Đình nhận lấy rồi bỏ vào túi của mình.
“Hừ” Người phụ nữ hôm qua xung đột với Võ Hạ Uyên nhìn thấy cảnh này thì hừ lạnh một tiếng.
Võ Hạ Uyên kéo Tô Nguyệt Đình ngồi xa một chút.

Tô Nguyệt Đình có chút xấu hổ: “Có thể thấy bọn họ không thích tôi, Hạ Uyên đừng khó chịu với người khác vì tôi. Tôi thấy gần đây cô không chuyện phiếm với họ.”
Trương Tấn Phong nói: “Còn cho huân hương được em giấu kỹ như vậy.”
“Không nói thì không nói, dù sao cũng chỉ là xã giao” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.
Tại sao những người đó không thích Tô Nguyệt Đình? Bởi vì Tô Nguyệt Đình không mặc đồ xa xỉ, tất cả đều là hiệu bình dân, khi vừa hiểu ra điểm này, Võ Hạ Uyên còn kinh ngạc một chút. May mà Tổng giám đốc Phong bỏ tiền ra mua đồ cho cô, nếu không ban đầu cô cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ, làm gì được ngồi nghe chuyện bát quái?
“Hạ Uyên” Ánh mắt của Tô Nguyệt Đình trở nên chăm chú: “Tôi thấy cô sống rất thoáng, không thèm để ý tới ánh mắt của người khác”
“Cũng không phải sống cho người ta nhìn” Võ Hạ Uyên cười: “Nào, đi tập yoga.”
Tô Nguyệt Đình vui vẻ nói: “Ừm!”
Cứ vậy sau ba ngày, vẻ mặt Tô Nguyệt Đình đã trở nên hồng hào, cô ấy cũng không còn yên tĩnh như ngày đầu, vừa thấy Võ Hạ Uyên đến là vui vẻ kéo cô qua một bên: “Có phải vẻ mặt tôi khá hơn nhiều rồi không?”
Võ Hạ Uyên đánh giá cô: “Ừm, tốt hơn nhiều rồi, quầng xanh dưới mắt cô cũng mất”
“Hạ Uyên, huân hương cô tặng thật có tác dụng.” Tô Nguyệt Đình cười nói: “Khó có được hai đêm tôi ngủ ngon giấc”
“Nhưng chỉ dùng cái này thì cũng không được” Võ Hạ Uyên kéo Tô Nguyệt Đình ngồi xuống: “Cô phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thường xuyên, thân thể của cô nhất định có chỗ nào không thích hợp, nên mới bị chuột rút, hơn nữa cô cũng nên suy nghĩ nhiều quá, thay đổi đi, đừng lo lắng nhiều như vậy, ít nhất cũng vì đứa bé trong bụn: Bây giờ tinh thần của Tô Nguyệt Đình rất tốt, Võ Hạ Uyên nói gì cũng đồng ý: “Ừm ừml”
Sau khi tập yoga thì giải quyết bữa trưa đơn giản ở căng tin, còn có một loạt bữa ăn bổ dưỡng, nhìn thì có vẻ ngon, nhưng mùi vị thật sự không ngon, cho nên nếu buổi trưa Võ Hạ Uyên không về nhà, Lê Hào sẽ mang đồ ăn tới.

Hôm nay Võ Hạ Uyên đặc biệt nhờ thím Hà làm hai phần, đưa cho.
Tô Nguyệt Đình một phần, cô gái nhỏ này gầy đến mức thỉnh thoảng đụng phải eo cô ấy, đều chỉ thấy xương cốt.
“Ăn thử đi, chồng cho người mang tới cho tôi đấy” Võ Hạ Uyên mở hộp cơm.
“Oa! Mùi thơm quá” Tô Nguyệt Đình hít một hơi thật sâu, hiếm khi cảm thấy thèm ăn: “Vậy thì tôi không khách khí nữa! Hạ Uyên, khi nào rảnh hãy đến hiệu sách tìm tôi.”
Đây là lần đầu tiên Tô Nguyệt Đình nói về mình, Võ Hạ Uyên hỏi: “Cô mở hiệu sách?”
“Ừm, số ba trăm ba chín đười tôi, nhưng năm ngoái c: giao lại cửa hàng cho tôi.”
Võ Hạ Uyên ngẫm nghỉ, hỏi Không phải “chồng cô” mà là “ba đứa nhỏ’, vì Võ Hạ Uyên đa sớm nhìn ra Tô Nguyệt Đình là một bà mẹ đơn thân.
Hoàng Diệu, là cửa hàng của cậu cậu cũng không có người thân nên ậy ba đứa nhỏ đâu?”
Tay cầm đũa của Tô Nguyệt Đình khựng lại, Võ Hạ Uyên tự cho là mình nhiều chuyện, hỏi quá sớm.
“Xin lỗi, tôi chỉ là lo lắng cho cô, cô…”
“Cảm ơn” Tô Nguyệt Đình ăn một ngụm cơm, lắc đầu: “Tôi biết, nếu Hạ Uyên đã hỏi, tôi sẽ nói, ba của đứa nhỏ… không thích tôi, có khả năng mãi mãi cũng không trở về”
“Ừm”’ Võ Hạ Uyên nắm chặt tay Tô Nguyệt Đình: “Cho nên tốt hơn là cô chăm sóc đứa bé cho tốt, chờ ngày anh ta có trở về thì khiến cho anh ta tức chết luôn”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.