Trận này Chung Sơ đánh được hơn ba năm. Đánh tới khi A Hộc và Kiều Kiều của ta đã bi bô nói được rất nhiều mới xong.
A Hộc ham ngủ, lúc tỉnh lại mắt cứ lờ đờ như sương mù. Tính tình nó lười biếng, làm gì cũng không có tinh thần, chỉ có ở trước mặt Chung Sơ mới thể hiện bản tính trời sinh.
Kiều Kiều lại trái ngược A Hộc, chỉ cần nó mở mắt sẽ ồn ào không ngừng lại được. Ta luôn hoài nghi, rằng có phải Kiều Kiều đã lấy hết sức sống của ca ca nó rồi không. Thời điểm nó học nói đã huyên thuyên cả buổi, không ai nghe hiểu được. Đến lúc biết đi rồi lại càng nghịch ngợm, suốt ngày chạy ngược chạy xuôi, cả một đám người bị nó quay mòng mòng.
Về sau có đôi khi Kiều Kiều còn chạy đi đánh lộn với mấy đứa trẻ khác trong quân doanh, đánh đến tận khi trời tối, A Hộc vẫn ngồi một bên ngủ gà ngủ gật. Ta dặn thằng nhóc phải trông chừng muội muội, đừng cho con bé đi đánh nhau nữa, nữ tử mà như vậy không hay chút nào. A Hộc hùng hồn đáp lời, vậy thì đổi muội muội thành nam tử luôn đi! Hay là mẫu thân nhét muội ấy lại vào bụng rồi sinh lại, con muốn có đệ đệ cơ.
Kiều Kiều mỗi lần đánh lộn xong lại vô cùng thành khẩn nhận lỗi. Nhưng tất cả đều là vẻ ngoài, không nhớ được lâu. Người ngoài mà chọc nó, nó gào không ai lại nổi, bước chân dài xông lên đánh tới cùng.
Ta và Chung Sơ đã dặn nhiều lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-cung-gap-go/2442712/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.