Trận đánh này vô cùng gian nan, nhưng đội quân tinh nhuệ của Chung gia vẫn tiến được về dưới chân thành Trường An.
Đây là trận chiến cuối cùng, mất chừng nửa tháng.
Có mấy đêm khuya ta trông về chủ trướng đèn đuốc sáng trưng, mãi đến khi trời sáng mới trở nên yên tĩnh. Chung Sơ sợ mùi máu trên người mình khiến ta thấy ngột ngạt, có khi cũng ở lại, nằm ngủ bên chủ trướng.
Cả ngày ta không có chuyện gì làm, liền viết một phong thư gửi sang bên trướng hắn. Có lần ta để A Hộc đi đưa thư, đúng lúc các tướng lĩnh đang thảo luận chuyện quân sự trong doanh trướng.
A Hộc được Chung Sơ ôm ngồi trên ghế chủ vị, tay Chung Sơ dưới gầm bàn len lén mở giấy ra, đột nhiên đụng phải bàn tay nhỏ nhắn của A Hộc, dùng khẩu hình miệng nói: “Đọc cho cha nghe.”
A Hộc cực kì phiền não đọc: “Ngày xuân… cái gì, hoa hạnh thổi hai đầu. Đồng ruộng trên đường nhỏ… cái gì thiếu niên, phong lưu như thế? Nếu có thể trao thân cái gì cho, cái gì chết tới đầu bạc. Dẫu bị vô tình vứt bỏ, cũng không…?”
Ngón tay thằng bé chỉ vào chữ “thẹn”: “Cha, chữ này con biết nhưng quên rồi, đọc thế nào ạ?”
Chung Sơ liếc một cái: “Đọc là thẹn. Đọc tiếp đọc tiếp.”
Lúc trở về A Hộc than phiền với ta, cha nói nó không học hành chăm chỉ, kể từ hôm nay mỗi ngày phải luyện viết hai mươi chữ. A Hộc tức đến mức thề rằng về sau không đưa thư đi giúp ta thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-cung-cung-gap-go/2442710/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.