Chương trước
Chương sau
Ta muốn nói chuyện một chút với hắn, lại nhịn không được cơn buồn ngủ. Chúng ta không hề nói chuyện về Chung gia, hay về sự tình ở biên quan gì cả. Ta thực sự không muốn nói quá nhiều, thực sự không muốn phá vỡ bầu yên tĩnh này.

Sau đó, Chung Li nói với ta, Chung Sơ đi đón tổ mẫu rồi. Chung gia quân đại bại, thực tế thật ra vì triều đình phái giám quân tiết lộ chuyện mật ra ngoài. Đương kim hoàng đế lòng nghi ngờ quá nặng, vẫn muốn áp chế cân bằng thế lực khắp nơi. Mà Chung gia là chim đầu đàn, một khi Chung gia hồi triều, lòng dân sẽ hướng về, khó ngăn được kết cục.

Huống chi thua trận này chỉ phải cắt đi một chút đất cằn cỗi nơi Tây Bắc mà thôi. Nửa giang sơn còn lại vẫn là của đế vương.

Lúc này, Chung gia đâm lao phải theo lao. Không đánh thì bị diệt tộc. Nếu muốn đánh, phải đánh từ Tây Bắc đến Trường An, đoạn đường này sao có thể dễ dàng được.

Ngay lúc hắn còn do dự, cữu cữu của Chung Sơ đã thay hắn ra quyết định.

Người này là em trai ruột của mẫu thân Chung Sơ, tên là Tần Lệ Phù. Tần gia đời đời trấn thủ Tây Bắc, nhưng chưa bao giờ nhận được đãi ngộ xứng đáng.

Vậy nên, cả Tần gia đã đợi ngày này rất lâu rồi.

Chung Sơ luôn ưu phiền vì chuyện này, nhưng chưa bao giờ nhắc tới trước mặt ta. Chỉ là những lúc đêm khuya, ta mới cảm nhận được hắn mở to mắt, không buồn ngủ nửa phần.

Bình minh tới. Lại một đêm hắn thức trắng. Ta cách lớp chăn ôm lấy Chung Sơ.

Hắn nghĩ ta gặp ác mộng, quay lại vỗ nhẹ lưng ta.

Ta lắc đầu: “Ta không ngủ cả đêm.”

“Là ta quấy nhiễu nàng rồi ư? Vậy tối nay, ta ra giường thấp ngủ.”

“Chung Sơ, chàng nói cho ta biết, chàng đang do dự điều gì?”

Hắn trầm mặc không biết bao lâu: “Toại Toại, điều này vốn không thông suốt. Chín trên mười khả năng ta sẽ chôn vùi tính mạng tất cả mọi người.”

Ta chạm lên khóe mắt hắn, có chút thô ráp, có chút ướt át.

Trượng phu ta vốn không phải thánh nhân. Mấy vạn tính mạng phụ thuộc vào suy nghĩ của hắn, là người, cũng biết do dự, cũng biết sợ.

Ta cầm chặt bàn tay run rẩy kia, nắm lấy đặt lên bụng ta. Hắn chạm rãi bình tĩnh trở lại, ta mới nói hắn biết rằng: “Chàng đã làm rất tốt rồi!”

Mặt hắn chôn trong cổ ta, ta liền nhẹ nhàng vuốt ve an ủi hắn, bên trong cổ ta dần thấm ướt một mảnh. Ta không nói lời nào, lấy khăn lau mồ hôi trên lưng hắn. Mãi cho đến khi cả nửa người tê tê mới nhẹ đá bắp chân hắn: “Lại tê rồi.”

Hắn úp mặt vào cổ ta nở nụ cười, nhẹ nhàng cắn khẽ.

Hệt như bộ dáng lần đầu chúng ta ở chung.

“Trời đã sáng rồi.”

Một đêm ấy, ta nhớ rõ như in. Ta biết mình có thể mặc kệ thứ không kiểm soát đó xuất hiện, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác.

Giữ cho Chung gia, tới giờ là ngõ cụt. Hoặc là vây bắt, hoặc là dựa vào thể hiểm yếu ngoan cố chống lại, đập phá bức tường kia để được sống.

Rốt cuộc, hai nhà Tần Chung chọn cách phản.

Ngày Chung Sơ đi đánh đầu, tình cờ lại đúng lúc ta chuyển dạ.

Sinh con trong môi trường đơn sơ này, làm ta có hơi sợ.

Cơn đau đầu tiên nổi lên, ta chỉ biết nghiến răng yên lặng rơi lệ. Sau rồi ta bắt đầu òa khóc, đau đớn chiếm hết tâm trí và ý thức. Thanh Tuệ sau này có nói, ta sinh mất một ngày một đêm, trong đó luôn miệng chửi Chung Sơ cả ba canh giờ.

May mà quá trình sinh đẻ diễn ra thuận lợi.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Thanh Tuệ ôm tới cho ta xem, là một đôi long phượng thai.

Ca ca nhìn nhăn nhúm, trông cứ như ông già. Còn muội muội thì thê thảm hơn, mũi nhỏ, miệng chúm chím tím tái.

Ta không ngăn được mà thút thít: “Sao lại giống con khỉ vậy chứ, xấu quá?”

Muội muội không biết có phải hiểu được không, òa khóc lên. Ta càng la um hơn: “Sao ta hoài thai mười tháng, một câu xấu lại không được nói vậy?”

Thanh Tuệ đem hai đứa nhỏ cho tổ mẫu xem. Bên ngoài rộ lên tiếng thảo luận, hai mắt ta đẫm lệ mơ màng nhìn ra nơi cửa sổ.

Vừa đúng trăng tròn, ánh sáng bàn bạc chiếu rọi trước giường, như một nắm muối tinh.

Ta liền nghĩ đến một câu thơ đã học qua: Cùng nghe ngóng lúc nay chả thấy, muốn theo trăng trôi chảy đến chàng.

Hôm nay là tròn một năm rưỡi ngày ta thoát khỏi bể khổ. Năm mười chín tuổi này, trong một đêm ta đã hạ sinh được hai sinh mệnh bé nhỏ – hai tiểu yêu biết khóc, biết cười, biết la ùm này.

Tiểu nam hài của ta tên là Chung Hộc, tiểu cô nương của ta tên là Chung Kiều.

Chung Sơ đẫm máu đứng trên tường cao nhìn xuống bốn phía, thi cốt chất thành núi, máu chảy khắp nơi. Một lá cờ lớn thêu chữ “Chung” bay phấp phớ trên cổng thành, cuồng phong gào thét, mãnh liệt tung mình trong gió.

Đây là thành trì đầu tiên hắn đánh hạ, cái này bản chất vốn khác xa với những chiến thắng mà trước kia hắn chiến đấu. Khôi giáp dính đầy máu tươi, thứ này đều là cho mưu đồ của hắn, sau này ắt hẳn phải vấy nhiều nữa.

Tay hắn không nhịn được mà run rẩy.

Nhớ tới lời tổ phụ nói, ông bảo con người không thể quá tham lam. Một khi ngươi cho rằng có thể khống chế mọi chuyện tốt rồi nhưng không chừng sẽ càng phát sinh nhiều chuyện hơn.

Một tiểu binh đột nhiên vội vã chạy tới, nói: “Tướng quân phu nhân đã hạ sinh.”

Chung Sơ đanh giọng: “Có bình an không?”

“Phu nhân và tiểu công tử, tiểu nữ lang đều không sao.”

Chân trời mây đen tan biến, ánh mặt trời vàng chói rọi qua kẽ mây chiếu xuống, soi sáng một vùng.

“Toại Toại, trời đã sáng.”

Tiểu binh Chung gia kia nghe thấy hắn lẩm bẩm một câu như thế, vụng trộm giương mắt nhìn chủ soái, không biết có phải mình hoa mắt hay không.

Hắn – tâm phúc của Chung gia, mãi đứng thẳng lưng nhưng bỗng trong phút chốc khóe mắt lại thấp thoáng đâu đó màn hơi nước. Thoáng qua tức thì.

Ta hỗn loạn ngủ một ngày một đêm. Khi tỉnh dậy phát hiện tổ mẫu ngồi bên cạnh giường, hai tay ôm con ta. Phía sau bà là một cô nương xinh đẹp, cũng ôm một đứa trẻ của ta.

“Tổ mẫu?”

Tổ mẫu hiếm khi hòa ái nhìn ta, vẻ mặt tràn đầy yêu thương nhìn cháu trai trong ngực: “Con khổ cực rồi. Lần này, con là đại công thần nhà Chung chúng ta.”

Thanh Tuệ đỡ ta ngồi xuống, ta mở rộng hai tay ra: “Để con ôm bé một cái.”

Tổ mẫu cẩn thận từng li từng tí đặt con vào lòng ta, dường như ta cũng bị nhiễm tổ mẫu, thậm chí không dám dùng sức, chỉ cảm thấy trong ngực là một khối mềm, thơm nồng mùi sữa.

Con trai còn đang ngủ, ta không nhịn được cúi đầu hôn lên mắt bé. Lông mi của con liền run rẩy, rồi đột nhiên mở to mắt, nhãn châu như bồ đào liếc nhìn ta, còn “Khanh khách” cười với ta nữa.

Thằng bé cười đùa, muội muội trong ngực cô nương kia thấy vậy thì òa khóc.

Tổ mẫu cũng bế muội muội đặt vào lòng ta.

Ca ca thấy muội muội bên cạnh khóc, thì càng cười lớn hơn. Ta cũng bị chọc cho cười, liền cúi đầu xuống hôn lên mí mắt muội muội. Lúc này, bé mới lắng xuống, hít thở trầm ổn lại.

“Hai ca muội này mới chỉ nhận được tẩu tẩu. Vừa rồi, chúng nó khóc lóc inh ỏi, dỗ mãi mà không được, tẩu tẩu mới hôn hai cái đã nghe lời vậy rồi. Vẫn phải là mẫu thân mới tốt nhất.” Cô nương kia cười dịu dàng nói.

Tổ mẫu nhìn hài tử, sắc mặt lại khó coi. Bà vốn ưa thích hai đứa cháu này, nhưng riêng thân sinh mẫu thân của chúng thì tuyệt không.

Tổ mẫu không nói lời nào, ta thấy yên tĩnh thế này cũng không tốt, nhìn vị cô nương kia mở lời: “Vị này là?”

Tổ mẫu nói: “Là người nhà mẹ đẻ Chung Nhi. Khuê danh Tần Hoài. Con gọi nàng là biểu muội.”

Tần Hoài tính tình thoạt nhìn tùy tiện, không chút khách khí: “Mười năm ta chưa gặp biểu ca rồi. Không nghĩ hôm nay được gặp lại, huynh ấy đã cưới một tẩu tẩu xinh đẹp như này, còn sinh được hai đứa nhóc nữa. Biểu ca thật sự có phúc quá đi.”

Bụng ta có chút nhói, tổ mẫu thấy ta không khỏe, cũng mang Tần Hoài rời đi.

Nhìn bóng lưng Tần Hoài thấy được đây là một cô gái tinh xảo. Một thân kỵ binh màu đỏ, trên người toàn trang sức chuỗi ngọc, tính cách như bề ngoài, cởi mở, hấp tấp.

Mẫu tổ đi ra không lâu thì Ching Li xuất hiện. Nàng trưởng thành chút ít, vóc dáng cũng cao hơn nhưng tính cách vẫn còn thẹn thùng, tiến vào không nói lời nào, thoạt nhìn không cao hứng. Ta cho rằng nàng sợ người lạ trong quân doanh.

Chung Li ngồi chơi với tiểu muội muội một hồi rồi nói ta biết, tổ mẫu thương thảo với cữu cữu Tần gia ý muốn gả Tần tiểu thư gả cho ca ca.

Tay ta chỉ run lên: “Gả?”

Chung Li gạt đầu: “Chính là phong làm bình thê.”

Khó trách tổ mẫu vừa rồi mang Tần Hoài đến phòng ta, thì ra là để đối mặt nhau.

“Ca ca muội về rồi sao?”

“Còn không ở đây. Mà đã xác nhận hai ngày sau là về.”

“Chuyện này, để ca ca muội xử lý là tốt rồi.” Ta nhíu mày, “Tiểu cô nương muội, cả ngày không đi chơi đâu đó, lo lắng cho ta làm gì?” Quân doanh ở đây ngư long hỗn hợp, muội muốn ra ngoài phải mang theo nhiều người, nếu như bị khi dễ, ca ca muội không có ở đây thì tẩu tẩu cũng sẽ thay muội ra mặt.

Chung Li ngoan ngoãn tán thưởng, một lát sau lại tò mò hỏi: “Nếu ca ca thực sự cưới Tần tiểu thư thì sao ạ?”

Ta xoa đầu nàng: “Cái đó thì Li Li giúp ta băm hắn một trận nhé?”

Tiểu cô nương cười đến cong cả mắt, gật đầu như bằm tỏi: “Được! Người nào cũng không thể khi dễ tẩu tẩu, tổ mẫu không được, ca ca cũng không được!”

Đêm hôm đó, ta vừa cho ca ca muội muội uống xong sữa, hai đứa nhóc này ăn xong liền ợ sữa vài cơn. Ta dùng tay lau sạch sẽ cái cằm ngắn ngủn của chúng, chọc khẽ làm hai đứa cười khanh khách.

Thanh Tuệ nói ta rằng nhóc con nóng nảy. Ta nghiêng đầu sát với muội muội: “Hả? Có sao?”

Muội muội cười rồi bắn hết nước mũi lên mặt ta. Thanh Tuệ và vú già trong phòng đều bị chọc cho cười.

Ta cầm lấy khăn Thanh Tuệ đưa, còn chưa kịp lau thì ngoài trướng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Lòng ta phanh lại, nhảy dựng lên.

Chung Sơ đột nhiên xốc trướng bố lên, đại mã kim quang bước vào, vừa thấy ta liền vội vàng đi tới.

Thanh Tuệ mang theo hết người trong phòng ra ngoài.

Chung Sơ đứng trước mặt ta, ôm ta nhẹ nhàng. Trên người hắn còn mùi đại mạc tây bắc hàn lương chưa tan. Ta vòng hai tay quanh cổ hắn, kéo hắn thấp xuống. Mặt hắn rất lạnh, ta từ từ sát lại.

“Toại Toại” Chung Sơ nói nhỏ, “Ta đã tới chậm.”

Ta né mặt hắn, cắn một cái vào cằm hắn, lực đạo không nhẹ.

Hắn ngược lại thở dài.

“Ta rất sợ, hôm qua ta rất sợ phải chết đi.”

Tay chân Chung Sơ luống cuống, ta đưa ca ca cho hắn ôm: “Không ôm con sao?”

Không biết là quá lạnh hay là quá khẩn trương, tứ chi của hắn cứng ngắc. Ca ca vốn ngủ rồi, bỗng chốc bị cảm xúc nhiễu tĩnh, tròng mắt nhìn thoáng người đang ôm mình, bỗng nhiên la lớn lên.

Chung Sơ phản xạ có điều kiện nhìn ta,cứ như tứ chi không phải là của hắn nửa rồi.

“Nhìn ta làm gì?”

“Con khóc rồi.” Chung Sơ nhìn như cũng muốn khóc theo.

“Khóc thì dỗ đi.” Ta lại bế muội muội lên, “Nếu không, thử xem cái này?”

Ta bị Chung Sơ u oán trừng mắt.

Trận đánh này, hai nhà Chung Tần đã chiếm lấy Đà Linh Quan, tin tức truyền đến bên kia thành Trường An, triều đình hay tin phái tám vạn đại quân, tiêu diệt phản quân Chung Tần.

Đại ung có biến đổi.

Cuối cùng, Tần gia cũng lo lắng. Muốn gả Tần Hoài cho Chung Sơ, thân càng thêm thân.

Chung Sơ một mực từ chối, thái độ cường ngạnh. Tần Lệ Thù, lão hồ lỳ này không phải dễ trêu, không chịu nhượng bộ nửa bước. Mấy lần Chung Sơ bị gọi đến chỗ tổ mẫu toàn sắc mặt khó coi đi về.

Tần Hoài mấy lần đến thăm ta, nhưng đều không đề cập tới việc trên, chỉ trêu đùa với bọn trẻ và nói chuyện phiếm với ta. Mỗi lần nàng ta đến, Chung Li giống như nuốt phải thuốc nổ, sắc mặt khó chịu nhìn lấy nàng ta. Có khi Tần Hoài muốn nói đôi ba câu với Chung Li, nhưng Chung Li đều cúi đầu làm bộ không nghe thấy.

Chung gia tuy gia phong rộng rãi, nhưng có gia huấn: Người Chung gia bốn mươi tuổi trở lên vô tử phương nạp. (Hic chỗ này mình không biết sửa sao)

Con cháu Chung gia mấy ngày nay thấy sắc mặt Tần gia không tốt, hay chạy qua chỗ ta an ủi.

Về sau, chuyện này chìm xuống. Ta không biết Chung Sơ dùng cách gì, nhưng đêm đó hắn cực kỳ không ổn. Ta hỏi, hắn chỉ đáp rằng không cần lo lắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.