"Còn gì để nói không? Em đã nhớ ra bao lâu rồi? Tại sao lại phải giấu mọi người?".
Phương Lâm hỏi dồn, tôi bí lời.
"Em..."
"Người cộng sinh ra tử như anh, em còn giấu, anh thật không hiểu nổi em".
Nghe qua câu Phương Lâm bày tỏ nỗi lòng, bỗng nhiên lời Từ Hào Vương từng khuyên tôi hiện về.
"Cô tin Viên Minh Triệu đến thế sao?".
Cô gái đối diện hắn không ngần ngại mà gật đầu chứng tỏ tin Viên Minh Triệu.
"Được, tôi chỉ có thể nói cậu ta không tốt như thiên sứ trong lòng cô thường nghĩ, cậu ta quan tâm cô luôn có mục đích riêng, cô tin hay không thì đó là quyền của cô, tôi nói hết những gì tôi có thể nói rồi".
Tôi thở dài mím môi, mắt láo liên liếc liên tục "Trả lời anh".
"Em xin lỗi, em định hồi phục hoàn toàn mới nói cho mọi người biết tin".
Dù tôi có hồi phục thì tôi cũng không định nói, do Phương Lâm hỏi gắt quá mới viện lí do lí trấu biện minh cho qua chuyện, vậy đấy Phương Lâm vẫn tin sái cổ.
"Anh tôn trọng quyết định em".
"Anh đừng nói ai nghe nhé".
"Yên tâm, chợp mắt nghỉ ngơi đi, anh đi đây".
Tôi gật đầu tiễn Phương Lâm ra cửa, cái đầu tiên tôi chỉ muốn tin bản thân ai ai cũng có thể bán đứng tôi, trung thần rồi có ngày thành phản thần, tương lai chuyện gì cũng xảy ra được, sớm hay muộn thôi.
Mỗi Phương Lâm biết tôi tin năm phần mười, an tâm đôi chút.
Đêm buông xuống bao chùm thân thể yếu đuối con người, từng cơn gió nhẹ mạnh khác nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chong-ma/1709808/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.