"Viên Minh Triệu, cậu không về nhà xem tình hình hay sao?".
Phương Lâm trầm ngâm đôi phút lắc đầu.
"Mình gây ra chuyện sóng gió nguy hại gia đình đến vậy còn mặt mũi nào mà lui về cửa lớn".
"Thế thì tiếc quá, mình về năm ngoái nhìn mọi vật vẫn y nguyên như thuở ban đầu".
"Mình thì mới lấy năng lực từ năm trước, bây giờ muốn về thì sợ ma quỷ chặn đường vì không đủ năng lực mạnh xua đuổi chúng".
Họ nhìn nhau không nói thêm gì nữa, không khí im ắng, tiếng nói lẳng lặng biến mất.
Tôi bên này nhắm mắt khoanh chân trong tư thế ngồi thiền trên chiếc giường màu trắng sáng, rèm cửa kéo che những tia nắng, mọi ánh mắt có thể liếc nhìn bất cứ lúc nào hoặc thời điểm nào, cửa phòng khoá, cơ thể hiện tại cứng đơ, hồn tôi thoát khỏi thân xác về nơi xưa cũ.
Nơi tôi từng ở, hoang tàn, gỗ, đá nằm lung tung trông rối mù, cây cối chen chúc nhau đâm trồi vươn cao, hình bóng ma quỷ, con người tôi tạo ra đã tan theo làn gió khi tôi nhảy nơi hồi sinh làm người.
Buồn cười phát khóc.
Năm sau tôi sẽ trở lại gây dựng mọi thứ, bọn quan chờ đó, hành tôi thế nào tôi trả bấy nhiêu.
Bên trong thế giới thứ hai Từ Hào Vương căm phẫn đập nát mọi thứ, Mộng Phạn sợ hãi tới bãi đất trống trốn, Từ Hào Vương đáng sợ, máu lạnh, đang quạo mà ai đó lãng vãng quanh bản thân thì số đã tận. Xui.
Quá xui.
Cực kỳ ngu.
Phương Lâm bàn chuyện với Vĩ Nam đẩy tôi về quá khứ lần nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chong-ma/1709807/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.