Chương trước
Chương sau
"Vậy bây giờ làm gì tiếp theo?".
"Ngươi lui đi, ta tự có cách xử lý".
"Vâng".
Hồn ma vâng vâng dạ dạ rồi biến mất ngay sau đó.
Từ Hào Vương cũng xoay lưng tan biến vào hư không.
Tôi lò mò bò dậy, cái mặt phờ phệt như thiếu ngủ à không giống con nghiện mới đúng, sau đó thì làm vệ sinh cá nhân, đi ăn uống cùng lớp, hiện tại đang đu cây chả khác gì đám khỉ leo trèo lên tít trên cao hóng gió, nhiều khi hít thở không khí của trời đón gió mát tâm hồn tươi phơi phới hẳn.
"Châu Mộng Dư này".
Họa Việt ngồi cách tôi hai cành cây, gọi to cho tiếng vang xa khiến tôi có thể nghe thấy.
"Ới".
"Thành phố đẹp không?". Nơi đây cách xa thành phố, có một ngọn núi, trên đỉnh núi có một cây cổ thụ, tôi lướt mắt sơ qua thôi đã biết mấy thứ đó do mọi người tạo ra.
"Đẹp chứ, cực đẹp luôn".
Cái tôi nói ở đây là bầu trời màu xanh, đám mây bồng bềnh màu trắng xen lẫn vào nhau rất đẹp.
"Đẹp mà cậu muốn trốn chạy khỏi đây thế à".
"Bầu trời thì chỗ nào chả có, trốn với chả chạy".
"Ơ hiểu sai ý mình rồi à?".
Tôi mỉm cười, tôi né tránh ấy, hiểu sai thì còn lâu.
Vĩ Nam mím môi tách biệt khỏi lớp như đang sống trong một thế giới dành riêng, Vĩ Nam trầm tư nhìn tôi không rời mắt dù một giây, suy nghĩ tự quyết định một mình, vụt bay ngay sau lưng tôi, tôi biết chứ nhưng tôi thích giả mù giả điếc để xem Vĩ Nam muốn giở trò gì.
Vĩ Nam đã đẩy tôi vào hố đen nào đó, Phương Lâm có lắc đầu muốn truyền ý bảo đừng đẩy, tiếc là không kịp, mọi người sững sờ quay đầu nhìn Vĩ Nam rồi lại liếc xuống nhìn hố đen, khi hố đen đã có được tôi liền thu nhỏ rồi không thấy nữa.
"Vĩ Nam, cậu làm cái quái gì vậy? Sao đẩy Châu Mộng Dư xuống đó?".
Doãng Phong lên tiếng tra khảo, Vĩ Nam câm lặng chẳng đáp trả, giương đôi mắt sâu thẳm ấy nhìn và nhìn.
Mọi người hiểu Vĩ Nam tại sao lại làm vậy, mọi người ngồi trên cao nhìn tình hình, chuyện gì xảy ra bất chợt liền có thể ra tay cứu giúp kịp thời.
Tôi chẹp miệng biến ra một giường to to để ngủ, một luồng gió mát, đắp chăn ngủ, ta nói nó sướng gì đâu á, cảm ơn Vĩ Nam rồi nhờ Vĩ Nam mới được ngủ giữa trưa thế này, khó chịu khi phải vờ bản thân chưa nhớ ra ký ức.
Từ Hào Vương đứng nơi xa ngắm, nụ cười dần trở nên mơ hồ, Từ Hào Vương thật muốn châm biếm họ, ngu ngốc cứ thích tỏ ra thông minh bị bạn bè qua mặt mà không biết, chả khác nào ma dùng tay bịt mắt.
"Châu Mộng Dư có bị sao không thế? Mình lo quá".
Họa Việt nhịn không được chốc chốc lại dòm ngó.
"Châu Mộng Dư gặp nguy hiểm mình sẽ biết, yên tĩnh thế này chắc chắn chả có điều gì chẳng lành đâu, cứ yên tâm uống miếng trà cạp miếng bánh đi".
Họa Việt: "..."
"Thời điểm cấp bách vậy bảo ăn bánh uống nước, Châu Mộng Dư xảy ra chuyện gì, chúng mình khó sống dưới âm phủ lắm đấy".
Doãng Phong bực mình nói.
Từ Hào Vương tùy tiện chọn cành cây nhiều bóng mát làm nơi dựa cơ thể đỡ mệt, tiếp tục công việc theo dõi.
"Đến cuối cùng mấy người chỉ xem Châu Mộng Dư là con cờ thôi sao?".
Bất ngờ Họa Việt lên tiếng, mọi người bị nói trúng tim đen, Vĩ Nam phản bác.
"Cậu thì tốt lắm ý, cậu đều giống mọi người cả thôi, hơn ai?".
"Đừng suy bụng ta ra bụng mình, mình không bao giờ, mình xem Châu Mộng Dư là bạn còn Tiêu Cát Yên là thần".
Vĩ Nam quay mặt đi chẳng thèm đôi co với loại người lạc hướng chủ đề, dối trá.
Họa Việt tưởng Vĩ Nam hiểu tâm lý bản thân mình nên cũng im lặng cho xong chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.