May tôi đã thanh toán tiền viện phí trước nếu không tôi có đập đầu vào tường họ cũng nhất quyết giữ tôi ở lại.
"Ba mẹ".
Tôi mở cửa nhà ra tìm kiếm họ.
"Sao vậy? Con bị sao mà hốt hoảng vậy?".
Họ bật đèn cho sáng, từ tầng hai họ chạy xuống.
Tôi thấy họ bình an vô sự liền bật khóc nức nở.
"Con thấy có người đuổi giết ba mẹ, ba mẹ ơi con sợ lắm, chuyển nhà đi đi mà".
Bà vô bếp lấy một ly nước cho tôi uống, sau vài phút, đôi mắt tôi nhắm nghiền rồi lịm đi.
"Anh đưa con lên phòng đi, em pha thuốc an thần vào nước nên anh yên tâm, ngày mai đưa con đi thầy thử".
"Đưa con đi bệnh viện đi, thầy cô làm gì cho nhọc?".
"Vâng". Ông bế tôi lên phòng, đắp chăn lại cẩn thận mới ra ngoài.
"Nhà cô khá lì nhỉ".
Lại cái tiếng nói văng vẳng bên tai, tôi chớp mắt vài cái, đập vào mặt tôi là gương mặt hôm qua tôi thấy dưới tầng hầm.
"CỨU CON MẸ ƠI".
Tôi hét ầm lên mà quên mất tôi đang bị treo ngược trên trần nhà như con dơi, tôi sợ gương mặt dị dạng đó, miêu tả thôi thì không đáng sợ lắm khi nào nhìn tận mắt mới thấy nỗi sợ dâng cao đỉnh điểm.
"Suỵt".
Hắn ra dấu hiệu, đi xung quanh tôi trên tay cầm một con dao sắt nhọn, tôi sợ tới đổ mồ hôi hột, tay run run.
"Đây là giấc mơ, cô có hét cỡ nào cũng không ai nghe đâu".
"Thật ra tôi đã khuyên gia đình tôi rồi với lại mảnh đất này bà tôi mua lại với giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chong-ma/1709744/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.