Tôi cầm điện thoại lên xem là giáo viên nhắn tin thông báo nghỉ vài ngày, tôi thở dài đi theo mẹ tới một căn nhà nhỏ sâu thẳm tít trong con hẻm lối mòn, tầm hai mươi mét cả ngang lẫn dọc, trong phòng có một người phụ nữ trung niên ngồi nhắm mắt, phòng màu đỏ rực như màu máu, theo kinh nghiệm xem phim ma lâu năm như tôi thì đây là phòng của một thầy trừ tà.
Chả phải bà bảo không tin vào tâm linh sao? Lôi tôi đến ba cái nơi tối đen này làm gì?.
Mẹ níu tay áo tôi giật giật, hất cằm về phía thầy ý bảo tôi chào.
"Con chào thầy".
Tôi chiều theo ý mẹ, khom người chào theo lời mẹ tôi, tôi không thích mấy chỗ này cho lắm, tôi liên tục đảo mắt xem căn phòng.
"Dạ con nghe danh thầy đã lâu hôm nay mới được gặp thầy, con muốn thầy xem con gái của con có bị vong theo không ạ".
Bà ngồi quỳ xuống thể hiện lòng thành kính, bà thấy tôi ngơ ngơ đứng nhìn xung quanh liền kéo mạnh, suýt chút nữa là tôi ngã nhào xuống thềm nhà.
"Con không sao chứ? Mẹ xin lỗi mẹ kéo hơi mạnh".
Tôi lắc đầu, bà yên tâm mà quay về phía thầy. Người phụ nữ này mở mắt ra nhìn tôi một lượt rồi chầm chậm nói.
"Con bé bình thường, không có màu đen xung quanh nên không có vong nào theo quấy rầy cả".
Khi người phụ nữ này nhìn tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ là hơi mất tự nhiên, khi người phụ nữ này nói là không ai theo nên tôi cũng nhẹ nhõm, hắn cũng không hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chong-ma/1709745/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.