Hoắc Vô Cữu không biết, vị Tĩnh Vương điện hạ này rõ ràng ra ngoài bị chèn ép, tự chuốc say bản thân rồi về, sao còn có hơi sức quan tâm chân y có đau hay không. 
Thế nhưng, hiện giờ người này nhu nhược nằm trong lòng y, đôi mắt rã rời, mang theo men say chăm chú nhìn y, khiến tim anh tan chảy, như bị ai chọc vào chỗ yếu ớt đấy. 
Tựa như đến anh cũng bị ngấm men say. 
Y khựng lại một lúc rồi hạ giọng nói: “Không đau.” 
Giang Tùy Châu vẫn chăm chú nhìn y, nói: “Nhưng bên ngoài trời đang mưa.” 
Hoắc Vô Cữu hít sâu một hơi. 
Lần đầu tiên y biết, người uống say rầy rà như thế, nhưng cũng là lần đầu tiên y cảm thấy, một người rõ ràng rầy rà như thế, lại không hề khiến người khác sinh lòng chán ghét. 
Y kiên nhẫn trả lời: “Nên ngươi bị ướt rồi. Đứng dậy, đi thay đồ.” 
Giang Tùy Châu dừng một lúc rồi như mới nhận ra: “À… Ta mắc mưa.” 
Anh thuận tay ấn xuống, chống lên vai Hoắc Vô Cữu, cố gắng đứng dậy. Nhưng uống say rồi, một khi thoát lực sẽ rất khó lấy lại thế, vì vậy anh cố mấy lần, vẫn tốn công vô ích. 
Nhướng lên nhướng xuống, trái lại giống như đang mè nheo làm nũng trong lòng Hoắc Vô Cữu vậy. 
Sắc mặt Hoắc Vô Cữu dần trở nên khó coi. 
Bỗng dưng, Giang Tùy Châu cảm giác cánh tay mình bị siết mạnh, đẩy lên, dựng anh đứng thẳng dậy. 
Sau đấy, người ấy một tay dìu anh, một tay điều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chien-than-tan-tat-ve-lam-thiep-va-cai-ket/2319521/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.