Giang Tùy Châu định hỏi thử xem Hoắc Vô Cữu sao lại giận, nhưng lời đến bên miệng, lại không hỏi ra miệng được.
Dù sao ngày nào Hoắc Vô Cữu cũng trưng ra cái mặt đó, nói thật thì, không ai nhìn ra y đang vui hay đang giận. Nhỡ đâu y cơ bản không giận, mình lại hỏi ra miệng, chẳng phải ngượng quá à?
Thành ra, Giang Tùy Châu chỉ nghía nghía một lúc rồi nuốt lời định nói lại.
Sau khi ăn sáng, thay đồ xong, anh đi thẳng đến viện của Cố Trường Quân ngay.
Giống như mọi lần, hai người Cố Trường Quân và Từ Độ đang cùng đợi trong phòng.
Hai người đang định đứng dậy hành lễ với anh, nhưng Giang Tùy Châu lại xua tay rồi tự ngồi vào ghế trên.
“Ngồi.” Anh lạnh nhạt nói.
Hai người trao đổi ánh mắt với nhau rồi ngồi xuống ghế hai bên anh.
“Hôm qua Quý đại nhân tham ô bị bắt, chuyện này, chắc các ngươi biết cả rồi nhỉ?” Giang Tùy Châu nói.
Hai người gật đầu.
Một bên, Cố Trường Quân cười rồi nói: “Vương gia không cần lo lắng. Từ trước đến nay vị Quý đại nhân này luôn giữ trung lập, chúng ta từng mở lời mấy lần đều không có hiệu quả. Tuy nay ông ấy bị Bàng Thiệu xử trí, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta, Vương gia không cần để trong lòng.”
Giang Tùy Châu nhìn về phía hắn, nói thẳng: “Bổn vương muốn cứu ông ấy.”
Cố Trường Quân thoáng sững sờ.
Ngay sau đấy, hắn cười: “Vương gia có lòng từ bi, đương nhiên thuộc hạ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chien-than-tan-tat-ve-lam-thiep-va-cai-ket/2319519/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.