Mưa suốt một đêm, đến sáng ngày hôm sau mới xem như tạnh.
Giang Tùy Châu ngủ ngon giấc cả đêm.
Sáng sớm khi anh tỉnh dậy, mây đã tan hết, ánh mặt trời chiếu xuyên qua nền trời xanh thẳm đến bên cửa sổ, soi sáng cả căn phòng.
Ánh mắt Giang Tùy Châu ngay lập tức rơi vào trường kỷ bên cửa sổ.
Trông thấy trên trường kỷ trống trơn, Hoắc Vô Cữu đang ngồi trên xe lăn, chỉnh sửa quần áo cho ngay ngắn.
“Chân ngươi còn đau không?” Giang Tùy Châu mở miệng, giọng khàn khàn do vừa tỉnh ngủ.
Hoắc Vô Cữu ngẩng đầu nhìn về phía anh, lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Dứt lời, y từ trên trường kỷ cầm một vật màu trắng lên, giơ tay ném.
Trông thấy vật kia bay thẳng về hướng này, Giang Tùy Châu luống cuống đón lấy. Nhưng do nó quá mềm, trượt khỏi tay của anh, lọt thỏm xuống giường.
Giang Tùy Châu cúi đầu nhìn, nhận ra nó là túi chườm hôm qua Mạnh Tiềm Sơn đưa cho anh.
Nước nóng bên trong đã không còn nóng, chỉ có lớp lông xù thoang thoảng độ ấm, như là nhiệt độ cơ thể của ai đấy.
Giang Tùy Châu ngẩng đầu nhìn lại, Hoắc Vô Cữu nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
— À, cảm ơn túi chườm của anh.
Khoé miệng Giang Tùy Châu không kiềm được cong lên.
Anh nói mà, Hoắc Vô Cữu Hoắc đại tướng quân đích thực là người rất rất tốt. Hôm qua rõ ràng Mạnh Tiềm Sơn nhét cho y nhiều túi chườm thế, vậy mà y vẫn nhớ cái này là do anh đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chien-than-tan-tat-ve-lam-thiep-va-cai-ket/2319523/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.