Vu Phùng Cửu trải hai cái nệm xuống dưới đất, một cái cho anh, một cái cho Tống Minh Tuệ. Hai cái nệm nằm tách xa nhau một khoảng.
Tống Minh Tuệ mới đi đánh răng vào, thấy hai cái nệm bị để ở khoảng cách xa với nhau quá nên tiện chân đẩy cái nệm màu hồng dịch sát lại với cái nệm màu trắng.
“Phùng Cửu, nhìn kiểu gì thì cũng thấy anh là một cậu ấm được định sẵn từ trong trứng nước là khi sinh ra đã được hưởng ngay thìa kim cương, sao anh biết làm nhiều việc thế?”
Vu Phùng Cửu cầm lấy góc mềm trắng kéo dịch ra: “Nhà tôi còn có con gái, chăm nó lâu, làm nhiều nên cũng quen dần rồi.”
Tống Minh Tuệ lại lấy chân đẩy cái mềm hồng đụng vào cái mềm trắng: “Anh giỏi quá. Tôi cũng đã gặp qua mấy ông bố nhà giàu rồi, kể cả bố tôi cũng vậy, những việc làm như trải nệm chiếu hay nấu ăn,... tất cả mọi thứ khác đều giao hết cho vợ hoặc người hầu làm cho. Họ chỉ suốt ngày cắm đầu cắm mặt vào làm việc thôi nên thành ra thích nghi rất kém nếu như đột ngột bị quẳng vào một nơi nào đó mà không có người hỗ trợ.”
Vu Phùng Cửu nhớ tới sáu năm trước, vào tuần nghỉ lễ tết nguyên đán khi ấy cùng đi Hawaii với cô, lúc đó chẳng phải khi nằm xuống chăn đệm không cao cấp, da của anh đã nổi mẩm sao?
Tống Minh Tuệ nhìn anh cười rồi lắc đầu, sau đó mặc kệ cô cứ tiếp tục đẩy sát cái nệm về hướng mình mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2994172/chuong-127.html