Người kiểm lâm từ trong rừng về lại căn nhà nhỏ do đơn vị phân công. Bác ta ngồi ở trên chiếc ghễ gỗ, tấm lưng rộng lớn dựa vào thân ghế khiến cho nó vang lên những tiếng kẽo cà kẽo kẹt.
“Tôi đã báo lại về đơn vị rồi nên sáng sớm ngày mai họ sẽ cho người đến để đón hai anh chị về. Đành phải ở nhờ một đêm thôi nhỉ? Một gian bé tí thế này không biết có chứa nổi ba người không. Chậc!... Cơ mà hai anh chị cũng ghê gớm thật đấy, dám đặt chân vào lãnh thổ của gấu nâu luôn.”
Tống Minh Tuệ bĩu mỗi: Ai mà biết được chớ? Còn đúng vào mùa sinh sản của gấu. Đúng là trong cái rủi có cái xui mà.
Anh Vu kia suýt nữa thì đã mất một bên giò, còn cô thì tí nữa là bị nó rút sườn nấu thành món sườn xào chua ngọt luôn.
Chuyện xu cà na thôi.
Ông bác kiểm lâm kia nhìn hai người mặt mày sáng sủa, đâu đến nỗi đần độn mà cứ thế xông vào vùng đất cấm đâu nên chỉ biết thở dài một hơi chán chường, đứng dậy rồi đi vào trong cái gian bếp nhỏ xíu xìu xiu như lỗ mũi ở ngay phía bên phải gian phòng khách và làm việc.
“Tôi đi nấu ăn đây. Không biết miệng nếm của ông lão già khụ này có hợp khẩu vị của mấy người trẻ thời nay không.”
Vu Phùng Cửu nói vọng vào trong bếp: “Vị thức ăn là một trong bốn thứ có thể xuyên thủng cả định luật tồn tại của thời gian nên đã ngon thì vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2994173/chuong-126.html