Vì lạ nhà nên đến quá nửa đêm khuya cô vẫn chưa ngủ được.
Tống Minh tuệ bơ phờ nằm ở trên đệm, quần áo xộc xệch do đã phải lộn qua lộn lại mấy vòng để tìm ra tư thế ngủ thoải mái nhất nhưng bất thành.
Cô liếc mắt nhìn sang Vu Phùng Cửu, phát hiện ra anh cũng giống như mình nên trong máu nảy lên ý định muốn trêu chọc anh một chút.
Tống công nương bấm miệng cười không rõ ý tứ rồi thò một bên cẳng chân dài trắng nõn của mình ra khỏi chăn, luồn vào trong lớp áo phông của Vu Phùng Cửu rồi chọt chọt vào lưng anh.
Khỏi phải nói, Vu Phùng Cửu giật hết cả hồn, tức giận gạt phắt chân cô đi.
Tống Minh Tuệ cắn môi để mình không cười lên thành tiếng, cô co chân thu về trong chăn.
Vu Phùng Cửu thấy không gian xung quanh lại trở nên tĩnh lặng như bình thường, nghĩ rằng cô đã đi ngủ tiếp rồi nên yên tâm nhắm mắt lại.
Nhưng anh éo thể nào mà ngờ được ngay vào cái lúc anh thả lỏng cơ thể, sau lưng anh bỗng có một cái gì đó vô cùng mềm mại, ấm ấm áp vào lưng.
“Tống Minh Tuệ!”
Tống Minh Tuệ rốt cuộc đã phải tu luyện mấy nghìn năm mới có thể vô sỉ thành thần được như thế này. Ở nhà người ta mà thản nhiên gác chân, áp cả người dán vào lưng của anh!
Vu Phùng Cửu chống người bật dậy, anh cầm lấy hai góc cuối của chiếc nệm hồng rồi kéo lê cô đi, vứt ra ngoài phòng khách.
Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2994169/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.