Sau sự việc ngày hôm đó, Tống Minh Tuệ được biết rằng cái tiếng hét thất thanh mà cô nghe thấy ở trong rừng khi đó là của một người đàn ông, ông ta vô tình nhìn thấy một con sâu róm ở trên cây nên mới sợ hãi như vậy. Hiện tại vẫn an toàn và bình yên vô sự, thậm trí còn nghệt mặt ra khi được mọi người vây xung quanh lo lắng hỏi han.
Hừ! Tại sao cùng ở trong một khu rừng mà chỉ có một mình hai người Tống Minh Tuệ là cô và Vu Phùng Cửu gặp hoạn thôi chứ?! Thật là bất công mà! Ông trời cảm thấy họ đã quá hoàn hảo nên mới thử thách sức kiên nhẫn của hai người bọn họ?
Đúng là hoàn hảo quá là một cái tội mà.
Tống Minh Tuệ ngồi ở trong khoang xe ô tô BMW màu bạc, ngắm nghía mình qua chiếc gương chiếu hậu.
Bỗng chốc cô nhìn thấy từ bên trong sảnh chính của tập đoàn Vu thị có nhiều người đi ra hơn bình thường, tất cả đều ở trong độ tuổi từ hai mươi đến năm mươi tuổi, mặc đồ công sở tiêu chuẩn liền biết rằng tập đoàn đã đến giờ tan ca rồi, chắc là Vu Phùng Cửu cũng sắp ra thôi nếu như đó là trong trường hợp anh không tăng ca.
Tống Minh Tuệ ngó mắt nhìn ra ngoài rồi kiên nhẫn chờ đợi.
Cô muốn gặp Vu Phùng Cửu và xác nhận lại nỗi bất an ở trong lòng mình.
Ngày hôm đó khi từ trong rừng trở về thành phố, cô chưa gặp lại anh được một lần nào, gọi điện hay lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2994166/chuong-129.html