Sáng sớm hôm sau, Tố Tâm từ trong ngăn tủ lấy ra mấy bộ quần áo mùa hè, quay đầu đề nghị: “Chủ tử đã hơn mấy tháng rồi chưa ra khỏi viện, nay mặcmột bộ áo quần màu sắc tươi sáng đi?”
Tuệ Châu lướt mắt qua, một bộ kỳ bào từ màu hồng làm từ lụa Thủy Ninh,trên tay áo lại thêu hoa mẫu đơn hồ điệp, dưới váy lụa Thủy Ninh hồngnhạt là một chiếc quần gấm Thải Điệp dài màu trắng bay bay, rất được,vừa phù hợp với tuổi tác của nàng lại không quá phô trương, gật đầu nói: “Ngươi chọn rất tốt.”
Tố Tâm cười nói: “Chủ tử quá khen rồi.”
Nguyệt Hà giả vờ sẵng giọng: “Sao chủ tử không khen nô tỳ, hoa văn bêntrên mép váy là do nô tỳ tự tay thêu đấy.” Tuệ Châu cùng Tố Tâm nhìnnhau, lắc đầu cười khẽ.
Trong lúc nói đùa, Tuệ Châu đã ăn mặc ổn thỏa, cũng tiện thể uống xongnửa bát cháo hoa, liền tới chính viện thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị. Trênđường đi, Tố Tâm nói: “Sáng nay, khi chủ tử thức dậy tâm tình không tệ.”
Tuệ Châu nhìn Tố Tâm, cười nói: “Sao không cao hứng cho được, vết thương ở chân mau lành cũng là do Phúc Tấn và hai vị Trắc Phúc Tấn chiếu cố,hôm nay vừa dịp có thể nói lời cảm tạ các nàng.” Tố Tâm nhướng mày, cười bồi nói: “Chủ tử nói phải.
Chỉ chốc lát sau đã tới chính viện, sau khi được thông truyền Tuệ Châumới vào phòng chính. Giờ này vẫn chưa có ai tới thỉnh an, chỉ có mìnhVương ma ma đi tới khách khí nói: “Nữu Hỗ Lộc Cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tai-trieu-thanh/2005059/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.