Từ khi thương thế Tuệ Châu khỏi hẳn tới nay, chưa có buổi tối nào DậnChân qua ngủ lại, bởi vậy hình ảnh Tuệ Châu cũng dần trở nên phai nhạttrong tâm trí mọi người. Trái lại, Tuệ Châu lại coi việc này như mộtchuyện hết sức vui vẻ, ngày qua ngày ngoại trừ phải tới thỉnh an Ô LạtNa Lạp thị đôi khi qua lại chỗ Cảnh thị, thì đều ở trong viện của mìnhhóng mát, có chăng sau bữa cơm tối chỉ tản bộ một chút trên con đườnglát đá nhỏ ở sân viện gần đấy mà thôi, thời gian trôi qua thật an nhàndễ chịu, làm Tuệ Châu cảm thấy ngày đó nàng phủ phục cúi đầu làm thiếpthật đáng giá.
Cuộc sống cứ như vậy thấm thoát trôi qua đã một tháng có lẻ, chẳng mấychốc trời đã vào lập thu, đến tháng chín thời tiết càng ngày càng mát mẻ hơn. Buổi sáng ngày hôm đó, Tuệ Châu trong lúc rảnh rỗi chợt thấy bóngtre vẽ trên màn trúc làm nàng chán ghét mệt mỏi, tiện thể sai người đemmấy cái màn đó đổi đi. Quả nhiên, một khi đã làm liền bận rộn cho tớibuổi trưa, lúc này Tuệ Châu mới có thể nhàn hạ ăn cơm.
Tuệ Châu chán nản ngồi trên kháng [1], ăn một muỗng cơm nhỏ nói: “Ai, biết vậy đã sớm nghe lời Trương ma ma,màn trúc vừa đổi đi trong phòng nóng lên không ít, ăn một bữa cơm mà đãmồ hôi mồ kê rồi.”
[1] giường lò của người Trung Quốc (mình để nguyên văn cho nó cổ trang)
Tố Tâm vừa quạt cho Tuệ Châu vừa cười nói: “Giờ vẫn còn sớm, đến tối thế nào trời cũng trở lạnh, nhưng buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tai-trieu-thanh/2005057/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.