Sau một khúc nhạc đệm vào buổi trưa tháng chín hôm nọ, thời gian cứ thếtrôi qua, sự việc ấy cũng dần phai nhạt khỏi tâm trí Tuệ Châu. Hơn nữaDận Chân cũng đáp ứng lời hứa trưa hôm đó, mấy ngày sau quả thực có quaviện Tuệ Châu ngủ lại. Từ đó vào mỗi tháng Dận Chân sẽ qua chỗ Tuệ Châunghỉ lại một hai ngày. Sau khi phủ Tứ Bối Lặc trong kinh thành trải quabiết bao sóng to gió lớn, cuối cùng cũng có chiều hướng yên ả lại, sónggió bão táo năm Khang Hi 44 cứ thế cất bước ra đi, nhường chỗ để đón một mùa xuân mới lại đến.
Ánh nắng ấm áp mềm mại chiếu xuống, Tuệ Châu đang nằm trên giường khôngkhỏi duỗi lưng một cái, nỉ non: “Cuộc sống như thế này mới là thoải máinhất.”
Tố Tâm khẽ nhíu mày, nói: “Chủ tử bây giờ thấy sao rồi, nếu còn đau thì nô tỳ tới bẩm Phúc Tấn mời thái y đến khám cho chủ tử.”
Tuệ Châu lập tức 囧, cổ nhân kín đáo đâu mất rồi, nàng ta muốn mấy ngàynữa mọi người đều biết hết sao, liền lắc đầu nói: “Không được, Hạ Mainấu chè gừng với đường mật uống rất hữu dụng, hiện tại ta đỡ nhiều rồi.”
Tố Tâm nhìn mặt Tuệ Châu không còn trắng bệch như lúc đầu đã tốt hơnnhiều, cũng yên tâm, nàng lại nói sang mấy chuyện nhàm chán khác: “Chủtử vào phủ đã hơn một năm, sao chưa thấy tin tức gì vậy. Nô tỳ nhớ lúcthái ý đến có nói chủ tử thể lạnh, mà chuyện đó của chủ tử cũng khôngổn định, tốt nhất vẫn nên mời thái y đến khám thử, sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tai-trieu-thanh/2005055/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.