Dận Chân rời phủ mới mấy ngày, Tuệ Châu đã tới thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị cho phép nàng về nhà ngoại mấy ngày. Vốn nghĩ rằng phải phí sức cầuxin, không ngờ Ô Lạt Na Lạp thị đáp ứng cho nàng ngay, còn hào phóngthưởng thêm mấy bộ đồ cùng vài món trang sức để làm của hồi môn cho TuệNhã. Tố Tâm thấy thế thầm khen Ô Lạt Na Lạp thị là người biết cách cưxử, Tuệ Châu nghe xong chỉ cười cho qua không để tâm làm gì, nàng chỉmong cho mau qua tết Đoan Ngọ để đến tham dự hôn lễ của Tuệ Nhã vào ngày đó.
Chớp mắt đã qua tết Đoan Ngọ, mới đây mà đã đến ngày thành thân của TuệNhã. Sáng ngày hôm đó khi trời vừa hửng lên, Tuệ Châu đã dẫn theo ngườihầu đi cùng nàng từ lần sinh nhật trước về phủ Nữu Hỗ Lộc, lập tức lênxe ra khỏi phủ Tứ Bối Lặc.
Tiếng xe ngựa “Lộc cộc lộc cộc” đi tới, chẳng bao lâu đã dừng trước phủNữu Hỗ Lộc. Bởi vì hôm nay là hôn lễ của Tuệ Nhã nên trước cổng lớn cónhiều người qua lại trang trí lụa đỏ khắp phủ, vì vậy Tuệ Châu liền đivào phủ từ cửa sau. Khi còn ngồi trên xe ngựa, đã thấy Chương Giai thịđứng dõi mắt trông mong nàng về.
Tuệ Châu vội xuống xe ngựa, biết xung quanh không có người nào, nàngkhông cố kỵ gì chạy chậm đến trước mặt Chương Giai thị ôm lấy bà. Lúcsau nàng mới đỏ mặt, không kìm được nức nở nói: “Ngạch nương, lúc nàymới tới giờ Mão sao người lại chờ ở bên ngoài, là nữ nhi không tốt đểngạch nương phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tai-trieu-thanh/2005053/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.