Tháng giêng, Càn Long năm 42, Viên Minh Viên.
Đêm xuân cuối năm vẫn lạnh lẽo như ngày đông giá rét. Khi này trời đã về khuya, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua tấm bình phong trong suốt làm từ gỗhoa lê khắc hình phượng hoàng bất tử may mắn, chiếu vào đống tuyết đọngtrên bệ cửa sổ, tỏa ra một quầng sáng rét lạnh. Tại đây, dưới vầng sángtrong suốt mà tĩnh lặng là một người đàn ông trung niên hơi phát tướng,thần sắc đau thương.
Người đàn ông trung niên này tướng mạo đường hoàng, trên người khoác một bộ long bào vàng óng, thể hiện rõ khí thế đế vương. Lúc này hai đầu gối của hắn lại quỳ trên bậc thềm đỏ thẵm, toàn thân cứng ngắc tận lức đènén bi thương trong lòng, chưa qua một lát, trong miệng người đàn ôngtrung niên hiện lên tiếng khóc nức nở chật vật, sau lại thấy hắn nghẹnngào khóc rống: “Hoàng ngạch nương, vợ chồng Tinh Lam ( Trương Nhược Ải) còn chưa hồi kinh, chẳng lẽ Hoàng ngạch nương không muốn thấy mặt muộimuội, muội phu một lần sao?”
Nghe vậy, lão phụ nhân nằm trên chiếc giường lụa màu vàng đắp chăn gấm,chậm rãi mở hai mắt ra, khuôn mặt hiền từ nhìn người đàn ông trung niên, vô cùng suy yếu nói: “Đêm thất tịch... Hoằng Lịch, con nghe thấy không...” Lời nói vừa ra, âm thanh tuổi già lại dần dần hạ thấp xuống.
Hoằng Lịch vô cùng khẩn trương, vội quỳ tiến lên hai bước, sốt ruột hỏi: “Ngạch nương, nãy ngài vừa nói cái gì? Nhi thần nghe không rõ, Ngạchnương ngài nói đi! Ngạch nương, ngài mở mắt nói cho nhi thần đi...” Lãophụ nhân giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tai-trieu-thanh/2005051/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.