Tố Tâm thành thục xem xét vết tích trên giường liền không khỏi nhíu chặtchân mày. Xem ra tối hôm qua chuyện gì cũng chưa phát sinh. Chẳng quasự tình trong phòng chủ tử nàng cũng không tiện hỏi tới, cứ nghĩ sau này vẫn còn cơ hội, chỉ âm thầm thở dài một tiếng trong lòng mà thôi. Trênmặt lại không biểu hiện gì, tiếp tục dọn dẹp giường chiếu, đợi mọi thứchuẩn bị tốt, đồng thời mới cùng Nguyệt Hà bồi chuyện với Tuệ Châu giúpnàng giải buồn.
Có người nói chuyện cùng, Tuệ Châu cũng vui vẻ nhẹ nhõm dễ chịu, dứtkhoát ném những chuyện phiền phức ra sau đầu, liền nghe theo Dận Chân ởtrong tiểu viện của mình hảo hảo dưỡng thương, thỉnh thoảng ra khỏiphòng phơi nắng dưới ánh mặt trời, ồn ào tám chuyện cuộc sống thật nhànnhã thoải mái. Quả nhiên, nếu không có việc gì thì thời gian luôn luôntrôi qua rất nhanh, nháy mắt liền tới tháng nóng nhất ở thành Bắc Kinh.Thời tiết nóng lên, người khó tránh khỏi nóng nảy, Tuệ Châu không thểtiếp tục nằm trên giường được nữa.
Khí hậu tại kinh thành khá mát mẻ, dù không giống Giang Nam có “HoàngMai thiên” [1], nhưng vào những tháng nóng nhất vẫn có mưa liên tục.Cũng may trời chỉ mưa dầm liên miên năm sáu ngày là ngừng, mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, thế là Tuệ Châu liền kêu Tố Tâm mang ghế dựa kê sátvào bàn trà trong sân, ra khỏi phòng hít thở không khí.
[1] tạm dịch: giữa hạ du lưu vực sông Trường Giang, thời tiếtthường xuyên xuất hiện hiện tượng mưa rơi liên tục cả ngày lẫn đêm. Hơnnữa cây mơ chín vàng ở Giang Nam,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-tai-trieu-thanh/2005061/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.