Nghiêm túc mà nói thì Cảnh Ninh và Vân Nùng cũng có thể gọi là bạn nối khố.
Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tính tình lại rất hợp nhau, những năm gần đây đều cùng làm những chuyện khác người, đều không theo khuôn phép cũ của các khuê nữ dịu dàng.
Cảnh Ninh xưa nay cũng không kiêng dè gì, sau khi ly hôn thì lại càng buông thả. Dù sao thì với địa vị thân phận này thì nàng cũng ít bị ai ràng buộc, muốn vui vẻ cao hứng như thế nào cũng được.
Vân Nùng cũng chẳng sợ người ta nói ra nói vào, thế nào cũng được, nếu Cảnh Ninh đã cao hứng như vậy thì cứ tùy nàng ấy thôi.
Đã rất lâu rồi chưa tới nam phong quán, Vân Nùng nhìn vào cửa, có cảm giác như đã qua hẳn mấy đời người.
“Đi thôi,”
Cảnh Ninh kéo nàng vào cửa, bỡn cợt cười nói:
“Ngươi đã kìm chế ham muốn lâu như vậy, mau vào tìm xem có công tử nào hợp duyên không nào.”
Gò má Vân Nùng ửng đỏ, cười thở dài:
“Ngươi thật là….”
Cảnh Ninh là người không bao giờ có tình cảm, thấy hợp mắt liền mang về phủ, nếu qua một đoạn thời gian mệt mỏi, chỉ cần cấp chút tiền bạc rồi đuổi đi, coi như là theo như nhu cầu.
Nhưng trên điểm này, Vân Nùng cùng Cảnh Ninh không quá giống nhau.
Có lẽ vì Cố Tu Nguyên đã khiến nàng nâng tiêu chuẩn của mình lên rất cao, vàng ngọc châu báu trước mặt cũng không thu hút được sự chú ý của nàng.
Cảnh Ninh được xem như khách quen ở nơi này, vừa vào cửa thì bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-trong-sinh-cua-bach-nguyet/1424372/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.