“Hỗn láo!”
Sắc mặt lão thái thái xanh mét, nặng nề vỗ bàn trách cứ:
“ Đây là thái độ ngươi nói chuyện với trưởng bối sao? Các cấp bậc lễ nghĩa không có ai dạy ngươi sao?”
Những lời này rất nặng, nếu như là các cô nương của Từ gia, chỉ sợ là sẽ lập tức quỳ xuống nhận sai. Nhưng Vân Nùng cũng không phải họ Từ, lại càng không phải người nhà này, cho nên cũng không cần kiêng dè gì.
Vân Nùng đứng thẳng tắp, bình tĩnh nhìn:
“Hoặc là, nếu người không muốn chào tạm biệt ta, thì tối hôm nay ta sẽ chuyển ra ngoài luôn. Tuy chưa có chỗ ở ngay nhưng nếu đến phủ đại trưởng công chúa ở nhờ hai ngày thì cũng không phải không được.”
Nói xong, nàng lại bồi thêm:
“Nhưng trước khi đi, kính xin người đem ngọc bộ đưa cho ta.”
Lão thái thái nghe ra ý tứ trong những lời này, lập tức nổi giận:
“Ngươi dám lấy đại trưởng công chúa ra để uy hiếp ta ư?”
Vân Nùng ung dung nhìn, cũng không phản bác, cũng không biện giải, bộ dáng như kiểu “ ngươi làm sao có thể gây khó dễ với ta”.
Lúc trước ở Ỷ La Hương, nàng khi không lại bị Sở Tử Du quở trách, cho nên bây giờ nàng muốn hoàn trả lại cho người khởi xướng việc này thôi.
Nhiều năm như vậy, Tiễn thị chưa từng gặp qua một tiểu bối như vậy, tức giận đến mức đau đầu choáng váng. Nhưng sau đó bà mới ý thức rằng Vân Nùng này chẳng sợ kiêng dè gì, cho dù mắng hay đánh nàng thương tích đầy mình, thì nàng cũng không chút kinh sợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-sau-khi-trong-sinh-cua-bach-nguyet/1424371/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.