Dương thị cười, không nói nhiều, xoay người đi về phía Lưu Hà, nói. “Đứng lên đi, hôm nay làm khó ngươi”. Lưu Hà đứng lên, lắc đầu. “Là Nhị phu nhân khinh người quá đáng, rõ ràng là nhà tổ tiên để lại, bị bà ta nói thành nhà của Nhị phòng”.
Lâm Y nghe đến đó, thầm nghĩ : hôm nay Dương thị hành động như vậykhông phải vì tranh gia sản, mà là vì tranh một tiếng nói, về phần chonàng miễn phí ở lại chẳng qua là nhân tiện. Đã như vậy, không liên quanđến nàng tốt hơn đừng dính vào, vì thế nàng hướng Dương thị hành lễ,xoay người về phòng, đóng cửa, lấy tiền và giấy ghi nợ ra bắt đầu tínhsổ sách.
Thiếu trưởng hộ ba quan năm trăm văn tiền vẫn chưa đến kì hạn ướcđịnh, không cần sốt ruột, nhưng ba mẫu ruộng nhà Lí Tam phải nhanh muađược, miễn cho nạn đói qua đi giá lại tăng lên. Lần trước nàng và Đinhmôi giới thỏa thuận đặt cọc trước một quan tiền, kí xong khế đất, mộtquan tiền đó sẽ thành phí trung gian; ruộng tổng cộng hai mươi quan,thanh toán nội trong một năm, số lần thanh toán không hạn chế, tiền trảphân kì đã ước định trước với nhà bán, nhưng Lâm Y dối xưng “bà cô” củanàng không tiện lộ diện, từ nàng giao tiền cho Đinh môi giới chuyển choLí Tam.
Lâm Y tính đi tính lại, hơn năm quan tiềntrong tay tạm thời chưa cần động vào, lấy làm tiền vốn kinh doanh nhonhỏ. Nàng vui rạo rực giấu tiền và giấy ghi nợ đi, đột nhiên sực nhớ rachưa trả tiền thuê nhà và tiền cơm canh, nếu hai bà Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076670/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.