Lâm Y không đáp lời, dù sao nhà có ba viện hợp lại vốn không có cửa,nàng bước sang bên, tiếp tục đi về phía trước. Thứ khiến người ta nhụcnhất không phải là mặt đối mặt mắng chửi, mà là căn bản không để ý tớingười đó, thím Nhâm tự cảm thấy bị khinh bỉ, vội vàng chặn ngang đườngđi của Lâm Y. Lâm Y bị chặn đường, không kiên nhẫn nói. “Tôi vừa đi bán quả cầu, đang muốn đi tìm Nhị phu nhân giao tiền thuê nhà và tiền cơm canh, bà đứng đây cản đường làm chi”.
Từ lúc Ngân Tỷ bị đổi sang nhà khác, thu nhập thím Nhâm giảm mạnh,nghe vậy âm thầm cân nhắc, thay đổi khuôn mặt tươi cười, vồn vã hỏi. “Quả cầu bán đắt không, lời bao nhiêu?”.
Nếu Lâm Y trả tiền tức là nàng không ăn không cơm của ai cả, cũng lười nói năng có lệ với bà ta, bực mình. “Tôi tất yếu phải nói cho một người hầu nghe?”.
Thím Nhâm biến sắc, nhưng không buông tha, tiếp tục nói. “Nhị phu nhân đang bận công việc với Đại phu nhân, làm gì có thời gian rảnh rỗi để ý cô, đưa tiền đây cho tôi, tôi đi giao hộ”.
Đưa cho bà? Về đến tay Phương thị còn nguyên được sao? Lâm Y ngẩngđầu, nhìn bên tay phải : Phương thị đang đỡ Dương thị theo mái hiên đivề phía bên này, nàng cố ý cao giọng, trách mắng. “Bà làm bao nhiêuchuyện xấu sau lưng Nhị phu nhân, đừng cho rằng tôi không biết, tôi nàodám đưa tiền thuê cho bà, vào tay bà rồi, quay mặt đi bà có thể giấunuốt phân nửa, Nhị phu nhân bị hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076668/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.