Đại Thu chẳng có tí hứng thú nào với mấy người phàm tục.
Kệ cho Kiều Kiều “chụp chụp” lia lịa, nó vẫn bất động như núi. Đôi mắt tròn xoe liếc từ Kiều Kiều sang mấy người đang đứng ngoài cửa, phát hiện trong đó có một người chuyên cho ăn, hai người chuyên cho ăn thêm, còn lại là hai con hai chân xa lạ chẳng mang theo thứ gì…
“Quác.”
Nó kêu một tiếng ngắn gọn, cái mỏ đỏ đỏ lại huých vào lòng bàn tay Kiều Kiều.
Mà Kiều Kiều cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ chụp ảnh, vội vàng xoa xoa bộ n.g.ự.c tròn trĩnh mềm mại của nó, “Ái dà” một tiếng: “Quên mang đồ ngon cho cậu rồi, mai mang cho nha.”
Mang gì nhỉ? Cậu nghĩ nghĩ: “Mang cho cậu một nắm gạo tấm nha! Đại Điền thích cái này lắm! Đại Hồng với Trĩ đuôi dài cũng mê nữa.”
Nhưng mà tụi nó đâu có đẻ trứng, cũng không ấp trứng, làm mẹ như Đại Thu mới cực, nên thôi để phần riêng cho Đại Thu vậy!
Kiều Kiều hiếm khi thiên vị, lúc này lại quay sang nhìn hai người ngoài cửa: “Chụp xong là được rồi phải không ạ?”
“Ờ…” Anh thanh niên trẻ ngoài cửa nhìn cậu, ngập ngừng: “Cái đó… gạo tấm đó có thể chia cho bọn tôi một nhúm không?”
Hai người này từng được ăn cơm nhà họ Tống rồi, cơm đó, canh đó, tuyệt phẩm! Giờ đến vịt cũng ăn được, họ dày mặt xin một nhúm, cũng đâu có xấu hổ lắm đâu.
Kiều Kiều còn chưa kịp trả lời, thì bình luận đã nổ tung:
[Tôi không cho phép! Tôi còn chưa được ăn, họ cũng đừng hòng ăn!]
[Đồ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943840/chuong-1411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.