Bình luận trực tiếp sững sờ trong một khoảnh khắc.
[Không đúng rồi nha, cái này không giống gà mái ấp trứng đâu.]
[Chuẩn luôn! Gà mái mà ấp là dù không có trứng cũng sẽ không dễ dàng rời đi, có bắt cũng bắt được.]
[Bình thường gà ấp trứng còn khó tính nữa là, mà nghĩ lại mấy con vịt vừa rồi đều ngoan thế, thì con này… tại sao lại lanh lẹ chạy đi ăn cơm vậy trời?!]
[Thì ra tiếng " dzu dzu dzu " là ngôn ngữ chung của giới động vật hả…]
[Theo tôi biết thì không đâu, heo thì phải là "lu lu lu" mới đúng.]
[Lạc đề rồi mấy bạn ơi! Rốt c.uộc vịt nó làm sao vậy?!]
Ngay cả Kiều Kiều cũng hóa đá!
Cậu nhìn con vịt phía trước đang lắc m.ô.n.g chạy về phía Trần Khê, rồi lại nhìn mấy con vịt khác vẫn đang nghiêm chỉnh nằm ổ không nhúc nhích, ngơ ngác hỏi: “Nó… sao vậy nhỉ?”
Trần Khê đã nhanh tay túm lấy gốc cánh con vịt, xách lên rồi nhìn vòng đ.á.n.h dấu trên chân: “Lại là mày, đồ phạm nhân tái phạm!”
Đợi Kiều Kiều đưa điện thoại lại gần, anh ta mới nói: “Tại mấy con vịt ấp trứng này được Trần Trì cho ăn riêng, tụi nó được ăn ngon, mấy con vịt khác thèm lắm, con này đây, giả vờ ấp trứng mấy lần rồi!”
Chắc trong đầu vịt nó nghĩ, chỉ cần kiên trì nằm yên không động đậy thì sẽ được phần thưởng kiểu “bất động như núi” chăng.
Trần Khê dở khóc dở cười: “Lần đầu không phát hiện ra sớm, vì hồi đó Trần Trì cho ăn thêm không theo giờ cố định, nó nằm ổ lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943839/chuong-1410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.