Tuy nhiên, với thói quen lao động của Ngô Lan và Tống Tam Thành, e là cũng không rảnh rang được bao lâu.
Trên núi, Tống Đàm đã đi xem qua lứa trà, ước chừng thêm hai ngày nữa, sau khi hái xong một lứa rau diếp cá và mầm ngải cứu, là đến lượt hái trà.
Mùa xuân bận rộn chính thức bắt đầu rồi.
Nhưng trước lúc bận rộn, vẫn còn một chuyện phải giải quyết.
“Yến Bình à, tối nay họ ở ký túc xá chắc không vấn đề gì chứ?”
Một lúc mà đến đông người như vậy, trên núi ngoài ký túc xá thì cũng không còn chỗ nào để ở. May mà đã biết trước họ sẽ đến, từ kho hàng dự trữ của Lục Xuyên đã chuẩn bị kha khá bộ ga giường dùng một lần, tạm cũng đủ dùng.
Trương Yến Bình “ấy dô” một tiếng: quên chưa nói!
Phải tranh thủ lúc trời chưa tối mà sắp xếp ngay mới được.
Thế là anh ta vội vàng cất cao giọng gọi: “Cái đó... mọi người bên bờ sông chơi xong thì mình lên núi nha? Mọi người thu dọn hành lý đi, tôi dẫn đến chỗ ở.”
Mọi người tò mò: “Giờ đi luôn hả? Cẩu ca chẳng nói là ở ký túc xá sao, có chỗ nằm là được rồi mà.”
“Đúng đó, tụi tôi đông thế này, khó sắp xếp, kiếm chỗ nào ngủ tạm là được rồi.”
Người nuôi chó ấy mà, đối với thú cưng thì cực kỳ chăm chút, nhưng bản thân thì lại cực kỳ tùy tiện.
Huống hồ đây là trong làng, lấy đâu ra khách sạn năm sao chứ? Nếu thật sự thấy không quen thì lái xe ra trấn là được, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943797/chuong-1368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.