Bó hoa dại rực rỡ, lộn xộn mà tràn đầy sắc xuân ấy được đặt tùy ý lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa.
Cửa phòng trên lầu đóng kín.
Mà nếu đứng từ ngọn đồi sau nhà nhìn xuống, xuyên qua những lùm cây um tùm, rồi qua lớp rèm trắng nhẹ lay bên cửa sổ, còn có thể thấp thoáng thấy đôi tình nhân đang môi chạm môi.
Cho đến khi Lục Xuyên hơi nghiêng đầu, đưa tay vuốt tóc Tống Đàm, nhẹ nhàng nhưng kiên định kéo má cô áp vào lồng n.g.ự.c mình.
Bên tai cô vang lên tiếng tim đập điên c.uồng, giọng Lục Xuyên cũng khàn đặc:
“Anh còn một món quà nữa chưa tặng em.”
Tống Đàm ngẩng đầu lên, thuận tay thò vào túi anh, rồi lôi ra một mặt dây chuyền: “Là cái này sao?”
Đó là một mặt ngọc thạch tinh xảo đáng yêu, được tạc thành hình quả đào tròn mập. Phần đỏ nhất là chóp quả, phần xanh nhất là chiếc lá phía trên.
Màu sắc hài hòa, nước ngọc trong suốt. Nhìn bằng mắt thường thôi cũng cảm thấy nó như phát sáng, ai thấy cũng đều sẽ cảm nhận được vẻ đẹp hiển nhiên ấy.
Lục Xuyên gật đầu, có chút ngượng ngùng: “Hơi nhỏ một chút…”
Quả thực không lớn, chỉ to hơn đầu ngón tay cái chút xíu. Dây đã được thắt sẵn, chỉ cần đeo lên là được.
“Anh mua riêng à?” Tống Đàm lại rất thích, lúc này cầm lên tay ngắm nghía đủ kiểu.
Nói chính xác thì, cô vốn yêu thích mọi điều xinh đẹp. Dù là cỏ hoa ven đường, hay vàng bạc châu báu đầy giá trị thế tục.
Lục Xuyên hơi xấu hổ: “Có thời gian truyện về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943747/chuong-1318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.