Mưa tạnh được một lát, chẳng bao lâu sau lại lộp bộp từng hạt rơi xuống, Tống Tam Thành đang chuẩn bị cầm cần câu ra ngoài dạo một vòng, còn chưa ra khỏi sân thì đã bị mưa ép quay lại phòng khách.
Ngô Lan cũng sợ chiếc khăn voan của mình bị mưa làm ướt, vừa vào đến phòng khách đã thấy Lục Xuyên lại mở một chiếc túi khác, bên trong là mấy chiếc hộp nhỏ:
“Đây là bộ sưu tập các vở kinh kịch tặng cho ông bà nội ngoại. Có cả đầu đọc thẻ, cắm vào điện thoại là có thể xem ngay trong thư viện ảnh.”
Giống như Tống Hữu Đức và mấy vị lớn tuổi cùng thế hệ ấy, thuở trẻ trò giải trí duy nhất gần như chỉ có nghe kinh kịch.
Phim ảnh cũng có xem, nhưng là chuyện của nhiều năm trước, mỗi khi xong mùa vụ, sẽ có người chiếu phim tới chiếu ở hội trường thôn.
Nhưng giờ đây, nhiều tình tiết trong phim hiện đại họ đã không hiểu nổi nữa rồi. Kinh kịch thì lên mạng tìm là có, nhưng họ lại không biết mở hội viên, cũng không biết chỉnh độ nét...
Dù có con cháu bên cạnh, nhưng xem một tập lại hỏi một lần thì cũng ngại chứ? Lần trước Lục Xuyên về ở mấy ngày, trò chuyện cùng mấy ông bà không ít, lần này trở lại dứt khoát chuẩn bị sẵn luôn.
Chuyện này khiến Ngô Lan không khỏi chấn động:
“Sao lần nào cũng phải chuẩn bị cho cả nhà thế chứ? Lần sau không được thế nữa, không mang gì hết!”
Lục Xuyên cười đáp:
“Dì ơi, làm gì còn lần sau? Mấy hôm nữa đồ đạc nhà con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943746/chuong-1317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.