Trong màn mưa lất phất, ai nấy mặt mày rạng rỡ, chỉ có Kiều Kiều là bị chắn ngoài hiên như một con chuột chũi thò đầu ra ngoài, nhảy lên nhảy xuống sốt ruột:
“Anh ơi, của em đâu? Quà của em là gì vậy?”
Cho đến khi bị Tống Đàm duỗi tay ra đẩy nhẹ một cái:
“Đang mưa đấy, vào nhà đi, lát nữa vào rồi xem.”
Kiều Kiều còn chưa kịp phản ứng, thì Tống Tam Thành đã nhanh tay bóc gói quà ngay dưới mái hiên:
“Kiều Kiều, nhìn cần câu này dài chưa? Lại đây chụp cho cha tấm hình.”
Ngô Lan cũng hí hửng quay về phòng, ngay lập tức mở hộp quà khăn lụa ra xem, ngoài dự đoán của Tống Đàm, lần này không phải loại lụa tơ tằm cao cấp mà Lục Xuyên thường mua, mà lại là chất liệu voan nhẹ nhàng, giản dị.
“Ồ, lần này biết chọn đồ hợp với người rồi ha?” Cô cười nói.
Lục Xuyên lúc này cũng đã xách thêm vài thùng quà vào phòng khách, thấy Ngô Lan đang khoác thử chiếc khăn voan đỏ dài miên man, anh mỉm cười giải thích:
“Chiếc khăn này không đắt, con sợ nếu chọn loại lụa xịn, nhẹ thì trông không sang, nặng thì lại không bay lên được, còn dễ bị vướng vào hoa trong ruộng.”
Ngô Lan thì chẳng thèm để ý gì đến chất liệu hay sang trọng gì cả!
“Không đắt là tốt, dì thích mấy món rẻ rẻ như này, đồ đắt đội lên đầu cũng thấy phiền, còn phải giữ gìn.”
“Vâng,” Lục Xuyên gật đầu:
“Chiếc khăn này có tổng cộng 48 màu, con nghĩ chụp ảnh thì không thể dùng mỗi một cái được, dì cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943745/chuong-1316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.