Tống Đàm lúc này vô cùng bất ngờ vì sự chủ động của bọn họ.
Nhưng mà, còn có người chủ động hơn nữa kia!
Chỉ nghe thấy Trần Nguyên hỏi:
“Cô có cần bọn tôi nộp giấy chứng nhận khuyết tật không? Nếu cần miễn thuế thì phải có giấy tờ để nhập thông tin vào đúng không?”
Hả? Tống Đàm sững người:
“Không cần đâu! Trang trại bọn tôi vốn đã được miễn thuế rồi. Hơn nữa còn có chính sách phúc lợi từ cấp thành phố, tỉnh và cả trung ương nữa, mỗi năm còn có mấy khoản trợ cấp ấy, không cần dùng đến giấy này đâu.”
Nghĩ một lúc cô lại nói:
“Nhưng mà cũng nên giữ sẵn, để tôi hỏi thử xem có giấy chứng nhận thì khi trả lương có được miễn thuế thu nhập cá nhân không nhé?”
Chuyện chính sách thì cô không rành lắm, để sau hỏi bí thư Tiểu Chúc là được.
Trần Nguyên và cả nhóm phía sau cũng đều ngẩn người.
Nếu không cần giấy chứng nhận khuyết tật để giúp công ty miễn thuế hay xin phúc lợi, thì 4 ngàn tiền lương kia, cũng đủ để thuê mấy người trẻ khỏe nhanh nhẹn rồi.
Vậy tìm họ đến, chẳng phải là…
Mọi người nhất thời có hơi bất an.
Nhưng nếu Tống Đàm mà biết được mấy người này đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ bật cười trước đã, thời nay mà, cứ lấy Trương Yến Bình với Ngô Lôi làm tiêu chuẩn, hoặc có khá hơn chút thì là Tần Quân.
Sau này nếu trong làng tổ chức một c.uộc thi chạy, ba người kia có khi cộng lại cũng không đọ được với mấy anh chân tay không thuận này đâu.
Giới trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943682/chuong-1253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.