Có sự gợi ý từ Lục Xuyên, sự chú ý của mọi người đều bị chuyển hướng, đến mức Tống Đàm còn tranh thủ chen vào hỏi:
“Cả chuyện quần áo anh cũng rành à? Đừng nói với tôi là anh còn biết may đồ luôn nhé?” Ánh mắt cô đầy mong chờ.
Lục Xuyên chẳng hiểu nổi kiểu mong chờ kỳ quặc này, nhưng vẫn thành thật trả lời:
“Tôi từng viết một quyển tiểu thuyết giả tưởng phương Tây lấy bối cảnh cận đại, tập trung miêu tả về các công tước, hầu tước, bá tước…”
Mà len cashmere được mệnh danh là "vàng mềm", là chất liệu yêu thích của quý tộc, đương nhiên phải tra cứu rồi tả vài câu cho ra dáng hiểu biết.
“Ồ…”
Tống Đàm suy nghĩ một chút: “Vậy cái áo anh đang mặc cũng là cashmere à?” Kiểu này thì không ở nông thôn lâu được đâu nhỉ? Quần áo quý giá thế này, làm việc nặng là hỏng ngay.
Vác c.uốc chắc mặc vài lần là xổ chỉ mất.
Mà nghĩ lại thì… "công chúa hạt đậu" cũng đâu cần vác c.uốc làm gì? Cô bắt đầu rơi vào mâu thuẫn nội tâm.
Nhưng Lục Xuyên lại lắc đầu:
“Không phải, chỉ là áo len dệt bình thường thôi.”
Chỉ là chiếc áo sơ mi để lộ cổ trắng phía trong là làm từ tơ tằm tự nhiên mà thôi...
Chuyện này khiến cả nhà họ Tống càng thêm thán phục gu thẩm mỹ và con mắt chọn đồ của Lục Xuyên. Không còn là kiểu khách khí khi chọn đồ cho Ngô Lan như ban đầu nữa.
Giờ đây, Ngô Lan cũng chẳng khách sáo:
“Tiểu Xuyên à, lát nữa chọn giúp dì hai cái đi, dì thấy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943554/chuong-1125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.