Niềm vui của bọn họ đến quá dễ dàng, mà Tống Đàm nhớ lại trạng thái của mình khi mới về quê đầu năm, cũng không khỏi mỉm cười.
Thấy Lục Xuyên đứng yên một chỗ không nhúc nhích, cô bước đến hỏi: “Chán rồi à?”
Phải nói thật, người ta cảm thấy thoải mái, thư giãn ở một nơi thiên nhiên rộng mở, chưa chắc vì cảnh sắc trước mắt quá đẹp. Như bãi sông giữa mùa đông này, có gì mà gọi là phong cảnh cho nổi? Lục Xuyên lại quay đầu mỉm cười với cô, không phải kiểu cười nhẹ nhàng thường ngày, mà là nụ cười rạng rỡ thật sự: “Không đâu, ở đây rất dễ chịu.”
Anh ngừng một chút rồi bổ sung thêm: “Tôi rất thích.”
Nghe người khác khen ngợi vùng đất của mình, Tống Đàm cũng thấy vui: “Thật ra bây giờ đến đây thì chẳng có gì để xem. Đợi đến mùa hè hay mùa thu, hai bên đều có phân khu trồng các loại cỏ chăn thả khác nhau.”
“Cả cánh đồng sẽ xanh rì, bên sườn đá kia còn có vách núi đổ xuống rậm rạp hoa cúc dại, gió thổi qua cũng thơm đắng... Rồi cả đám lau sậy này nữa, trong đó có vịt trời, có uyên ương, còn có cả cá ẩn dưới mặt nước.”
Chia sẻ với người khác sẽ khiến niềm vui nhân đôi. Lúc này Lục Xuyên nhìn chăm chú vào cô, chỉ thấy gương mặt trắng trẻo mộc mạc ấy tràn ngập mộng tưởng, đôi mắt ánh lên niềm mong chờ thuần khiết.
Tống Đàm cũng nhìn lại anh: “Xuân, hạ, thu, đông, anh muốn đến lúc nào cũng được.”
Thật khiến người ta cảm động.
Sự chân thành thế này, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943541/chuong-1112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.