Lục Xuyên cũng rất tò mò.
Ông anh họ to cao lực lưỡng là Trương Yến Bình thì trông có vẻ chỉ có mỗi sức vóc, mà nhiệm vụ hôm nay lại là xem livestream, chơi điện thoại.
Còn ông anh họ dáng người bình thường, mặt mũi đoan chính là Ngô Lôi thì đang cẩn thận tỉ mỉ cho bò ăn ngoài bãi sông.
Cách phân công thế này rõ ràng chẳng hợp với tính cách “dùng người đúng chỗ” của Tống Đàm chút nào.
Tống Đàm thì thật sự không ngờ Ngô Lôi lại có được một người anh em chí cốt thật lòng, bèn giải thích: “Anh Lôi nhà tôi học ngành cũng thường thôi, đi làm thì không cao không thấp, chẳng đâu vào đâu cả. Cậu tôi muốn sang năm nuôi bò nuôi dê thả, định để anh ấy khởi nghiệp ở quê, nên cả nhà đang học việc ở bãi sông đấy.”
Nghe thì hợp lý, nhưng Trương Thần căn bản không tin, giờ thời buổi nào rồi, trai tráng trẻ tuổi chẳng phải đều ra ngoài bươn chải sao? Cứ nhìn quanh mấy làng bên, có mấy ai chịu ở nhà làm nông? Cậu bạn mình hồi đó còn yêu được... ai nhỉ... dù sao là cái cô Juliet đó, chứng tỏ đầu óc đâu đến nỗi, vậy mà giờ lại quyết ở lại quê?
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng anh ta không nói ra, sợ nói khó nghe lại khiến bạn bị trù dập. Ngược lại, Lục Xuyên không nghe thấy anh ta nói gì, bèn hỏi thay một câu:
“Cậu ấy còn trẻ như vậy, chịu ở nhà thật à?”
“Chứ sao lại không chịu?”
Tống Đàm nói như lẽ đương nhiên: “Sang năm đầu xuân sẽ mua bê với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943540/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.