Quả nhiên, niềm vui và nỗi buồn giữa người với người chẳng thể đồng cảm.
Mà một khi niềm vui lại xây dựng trên nỗi đau của huynh đệ, thì niềm vui ấy lại càng trở nên ngọt ngào.
Ít nhất thì, lúc Lục Xuyên thu tay về, nụ cười trên môi anh vẫn chưa hề tan biến.
Dĩ nhiên, hai “người anh em” Tần Vân và Hà Huống, hai kẻ chưa từng tập tành gì, rốt c.uộc vẫn chạy không thoát được Đại Bạch, bị nó mổ cho hai cú vào m.ô.n.g mới chịu buông tha.
“Sớm biết thế này…” Hà Huống nằm bò trên cỏ rên rỉ, “Chúng ta thà không chạy còn hơn, để nó mổ cho hả giận một cái có khi lại xong từ sớm.”
Tần Vân thì mặt như tro tàn, nằm ngửa ra: “Mất hết mặt mũi anh em rồi… mà Lục Xuyên đúng là không phải huynh đệ gì sất, hu hu hu…”
Nam tử hán đại trượng phu đây này, thật là nhục muốn c.h.ế.t! Ngay sau đó, có người đi giày ủng bước tới, một chiếc xẻng cắm “phập” ngay xuống đất bên cạnh mặt anh ta.
Ngẩng đầu lên, mới thấy là anh họ chăn bò da ngăm đen của Tống Đàm.
Tần Vân thở phào, đưa tay ra: “Cảm ơn huynh đệ, vẫn là cậu hiểu tôi, vừa nhìn là biết tôi không còn sức bò dậy nữa rồi…”
“À…” Ngô Lôi ngượng ngùng nhìn tay anh ta, gãi đầu: “Anh lật người qua một chút được không? Tôi phải xúc phân dê rồi.”
Đám dê con nhảy nhót lúc nãy chắc chắn đã ị tùm lum, cỏ rộng thế này, đoạn này anh ta vẫn chưa xúc qua.
Tần Vân: …
Hà Huống: …
Chớp mắt, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943542/chuong-1113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.