Sau một hồi đùn đẩy xô đẩy, chuyện đứng ở đâu chụp ảnh thì ai cũng có ý kiến riêng.
Tống Đàm chẳng buồn tham gia, tiện tay vớ lấy một hạt hạt dẻ khô, khô đến mức chỉ cần lắc lắc đã nghe tiếng lóc cóc của hạt bên trong vỏ, khó trách sao bày ra một đĩa mà đến giờ vẫn còn hơn chục hạt, ai mà gặm nổi cơ chứ? Cô bóc thử lớp vỏ ngoài, định lột luôn lớp màng nâu bên trong, nhưng nó đã dính c.h.ặ.t không gỡ ra nổi, c.uối cùng đành tặc lưỡi ăn đại cho xong.
Nhưng vừa quay đầu thì thấy Lục Xuyên bên cạnh đang nhíu mày, bèn sửng sốt:
“Anh cũng muốn ăn à? Cho nè!”
Lục Xuyên ngẩn ra, sau đó do dự đưa tay nhận lấy hạt dẻ đó. Nhìn lớp màng nâu bám dính bên ngoài, anh dừng một chút, rồi kiên nhẫn thử gỡ ra…
Vẫn không xong.
Bởi vì phần thịt hạt dẻ đã khô lại theo lớp vỏ, muốn bóc được mới là lạ.
Anh không vội, quay người lấy một cái bát nhựa, bỏ hạt dẻ vào rồi đổ nửa bát nước sôi lên để ngâm mềm.
Sau đó mới chậm rãi nói:
“Hai người thu mua đó, với cả người nhà bí thư Chúc… chắc thân phận không đơn giản như họ nói đâu nhỉ?”
Khi đông người thì không thấy gì, chỉ cảm thấy vị lãnh đạo này khiêm tốn, hòa nhã. Nhưng lúc chụp ảnh, hai người kia cứ né trái né phải, chẳng ai dám đứng sát, thế thì cũng quá lạ rồi.
Tống Đàm cũng nhận ra, nhưng cô rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của nhà mình, chắc chắn không đắc tội ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943536/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.