Câu nói đó vừa thốt ra, cả sân bỗng im phăng phắc.
Ngô Lan và Tống Tam Thành cùng nhìn sang, mặt Lục Tĩnh đỏ bừng, xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Cứu mạng! Cứu mạng với! Cứu cái mạng chó của tôi với!! c.uối cùng, người cứu vớt được mạng của bà chính là đứa con ngoan của mình, chỉ nghe Lục Xuyên mặt không đổi sắc, khéo léo lái hướng câu chuyện:
“Kiều Kiều à, người lớn đến một tuổi nào đó là hay thích lo chuyện tình cảm của mấy đứa nhỏ thôi. Dì Lục nhà anh chắc là tới độ tuổi đó rồi đấy!”
Tống Đàm cũng “ừ” một tiếng:
“Yêu đương làm chậm trễ việc kiếm tiền, chị còn đang bận trồng rau đây, lấy đâu ra thời gian?”
Bầu không khí lập tức nhẹ nhõm hẳn.
Kiều Kiều cũng gật đầu như hiểu như không.
Một lúc sau, cậu nhóc lại quay sang, nghiêm túc nói:
“Chị ơi, nếu chị không trồng rau, em có thể bán Ultraman nuôi chị, hồi nãy có chị Đinh Ninh nói vậy đó, chị ấy bảo em rất có tiềm năng, bán hàng kiếm nhiều tiền lắm.”
“Vậy em đi bán Ultraman nha!”
Tống Đàm: …
…
Chụp ảnh mất bao nhiêu công đoạn, đến khi xong xuôi thì cũng đã ba giờ chiều.
Mấy người bạn mạng xã hội phải đi lúc 4h, người đến từ Ninh Thành cũng cần tranh thủ lên đường, nên Kiều Kiều ôm hộp rồi nhanh chóng chui vào nhà kính.
Còn bên này, nhà họ Tống tiễn Tùng Vân trước tiên.
Biết hai người là Tùng Vân và thư ký Vương không phải đơn giản chỉ là “bên thu mua”, Tống Đàm dù lúc chụp ảnh không tham gia, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943537/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.