Cả nhóm ở phòng khám lề mề mãi không rời đi.
Xem ra thanh niên thời nay đối với đông y và xem bói có cùng một loại tò mò sâu sắc, đến mức móc tiền ra mua thuốc cũng không thấy tiếc.
Nói thật thì, một viên thuốc 199 tệ đúng là hơi đắt, nhưng nghĩ lại họ còn mua củ cải giá 20 tệ một cân mà vẫn không đủ hàng bán cơ mà!
Thế nên bác sĩ Quách thực lòng không muốn bán, không phải vì cố tình “tạo khan hiếm”, mà là thuốc này tỷ lệ mua lại quá cao, thật sự không còn nhiều.
Cô ta nghĩ một lúc, c.uối cùng vẫn ôm ra thêm một hũ từ trong nhà:
“Mấy người còn trẻ, thực ra không cần thiết… Nhưng thôi, mấy người là khách của Kiều Kiều mà, chỗ mứt kim anh tử này tôi gói ít cho các người mang về pha nước uống nhé.”
Nhắc đến kim anh tử, Kiều Kiều mới giật mình:
“Ai da! Chị em bảo em hái rau làm quà cho mọi người mang về, ai ngờ mãi lo khám bệnh với mọi người, giờ rau vẫn chưa hái nữa.”
Cái gì cơ?!
“Năm trăm năm” vừa rút kim xong sau nửa tiếng châm cứu, lập tức bật dậy như hải cẩu lật thân:
“Em bận rộn với tụi anh làm gì? Anh không đáng giá! Em đi hái rau đi bảo bối!”
“Đúng đúng!” Hai cô gái vừa kéo Kiều Kiều chụp hình cũng vội vàng hối thúc:
“Thầy Kiều Kiều, em cứ lo việc của mình đi! Bọn chị tự lo được, hái nhiều chút nha! Chị mang theo vali 24 inch, đựng thoải mái!”
Thao Dang
Hít hà!
Chi tiết then chốt là đây! “Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943535/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.