Lục Xuyên chỉ biết cười khổ, tầng dưới náo nhiệt vui vẻ, mẹ anh cũng đã bị kéo vào phòng khách ngồi ăn, chắc giờ đang ăn đến quên cả đứa con rồi.
Lục Xuyên vốn định xuống dưới phụ giúp một tay, nhưng vì giao nhầm bạn bè, thành ra giờ…
Anh chỉ tay về phía hai người mặt mày trắng bệch đang ngồi ghế:
“Hai cậu này, một ngụm trà nóng, một miếng tóp mỡ, giờ bị đau bụng tiêu chảy rồi.”
Thấy ánh mắt của Tống Đàm, cả Tần Vân và Hà Huống suýt khóc đến nơi!
Ai lại vô dụng vậy chứ?!
Tóp mỡ cũng không phải nhiều dầu gì, lại còn được ăn lúc nóng hổi cơ mà, vậy mà chỉ vì ăn uống vội vàng tranh giành quá đà, giờ thì bụng dạ náo loạn cả lên!
Giờ đây bụng vẫn còn kêu “ùng ục”, cái cảm giác “sắp đi cấp cứu” ấy lúc có lúc không, khiến hai người chẳng dám ngồi bàn, chỉ có thể im lặng ngồi chờ.
“Đau bụng hả?” Tống Đàm hỏi thăm: “Có nghiêm trọng lắm không?”
“Cũng không hẳn.” Tần Vân thật thà: “Chạy hai lượt thôi, chưa đến nỗi nghiêm trọng.”
“Ừm.” Tống Đàm hiểu rồi, liền gật gù:
“Vậy để tôi mang cho hai anh hai chén canh gan heo. Món đó thanh đạm, ít dầu, ăn vào cũng không kích thích thêm.”
Tần Vân xúc động lắm, Hà Huống cũng bối rối nói:
“Vậy sao dám làm phiền…”
“Phiền cái gì mà phiền!” Tống Đàm vung tay dứt khoát, hai người này lúc đến mang theo bao nhiêu đồ, người thì hơi ngốc chút, nhưng lòng thành thì đủ, nên cô cũng phải hiếu khách đàng hoàng!
Còn Lục Xuyên thì…
“Hai người họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943526/chuong-1097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.