Ngày mùng 8 tháng Chạp thật sự là một ngày đẹp trời.
Tuy sáng sớm và chiều tối nhiệt độ vẫn gần xuống âm, nhưng giữa trưa thế này, mặt trời chiếu rọi, chỉ có cơn gió nhè nhẹ thổi qua, ngay cả những tán cây khô sau núi cũng rực rỡ hơn thường lệ.
Vài con c.h.i.m khách tinh mắt thấy nhà này có tiệc, liền đậu trên ngọn cây sau núi, ríu rít chờ thời cơ… hễ có đồ ăn rơi ra là chuẩn bị bay xuống “hôi của”.
Trong hoàn cảnh thế này, ăn tiệc ngoài trời thật sự là thoải mái.
Chỉ có điều duy nhất…
Lãnh đạo thành phố Vương Sâm lại lặng lẽ nhìn qua cửa sổ kính sát đất vào bên trong, trong lòng ngập tràn tủi hờn.
Lãnh đạo cấp trên, và có lẽ là cấp trên của cấp trên, đang trò chuyện vui vẻ trong phòng khách, còn ông ta, chỉ là thị trưởng của một thành phố nhỏ xíu, đến cả bàn ăn cũng không được ngồi chung, hu hu hu…
Thảm hơn nữa là, không những không được ngồi, mà vì đến trễ còn khiến mọi người phải đợi mình!
Lúc này ông ta và thư ký đang đứng bên hành lang, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng bên trong thì buồn đến không chịu nổi.
Cái cảm giác ngột ngạt ấy còn lên tới đỉnh điểm khi Tống Tam Thành nhẹ nhàng bước tới.
Chỉ vì đối phương… có vẻ như hoàn toàn không biết gì, mà còn vô tình đ.â.m cho ông ta mấy nhát chí mạng:
“Lãnh đạo… cái đó… tôi muốn xin chụp với ngài một tấm ảnh, có tiện không ạ?”
Là một lãnh đạo chuyên nghiệp, Vương Sâm tự cho mình là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943525/chuong-1096.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.