Lão Chúc cái gì mà không ăn chứ? Ông ta lập tức lên tiếng: “Ăn ăn ăn! Cái này ngon quá! Lấy thêm hai cân, tôi mời mấy người nói chuyện đây!”
Vừa nói vừa giục Tiểu Đỗ: “Cậu đi, cậu trả tiền.”
Rồi lại bắt đầu bàn luận với người bên cạnh: “Hồi đó, mấy chục năm trước, đến một thị trấn nhỏ, trời thì nắng nóng, trong quán ăn quốc doanh quạt thổi đến hoa mắt chóng mặt, nguyên liệu nấu ăn không còn nữa, thế mà người ta vẫn cho tụi tôi một tô canh cà chua chiên giòn!”
Vừa là cơm, vừa là món ăn, vừa là canh. Lúc đó vốn chả buồn ăn, nhưng đói quá chịu không nổi! c.uối cùng mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà ăn hết một tô, ôi thôi, sướng phải biết!
Đến giờ lão Chúc vẫn còn thèm thuồng đấy!
Nhưng mà trên núi không cho họ ăn mấy đồ chiên rán này, cái gì cũng thanh đạm, dưỡng sinh... Nếu để lão Chúc nói thì, cái món cà chua chiên giòn đó, đem luộc lên thì còn ra gì nữa!
Ăn một chút thì làm sao!
Lão Dương cũng rất tán đồng!
Không nói đâu xa, chỉ cái giống rau chân vịt cũ thôi, ăn là ngon ngất ngây rồi!
“Nấu canh ngọt lịm luôn, chỉ có điều là nó bò sát đất, sản lượng không cao lại không đẹp mã, giờ muốn mua cũng khó.”
Lão Vương thì lấy làm lạ: “Mấy người còn lấy cái đó nấu ăn à? Nhà tụi tôi toàn ăn sống không à, một lần ăn ba đến năm bó!”
Nhìn cảnh họ nói chuyện rôm rả sôi nổi như thế, bí thư Tiểu Chúc cũng nghi ngờ, mấy người này ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943476/chuong-1047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.